Có được câu nói của Nhậm Quy, đám đông trở nên kích động hơn: “Nhậm Quy, chúng tôi theo ông”.

“Tên họ Lâm này không biết điều, chúng ta không cần quan tâm. Từ hôm nay, Hoa Mậu chính thức tuyên chiến với Dương Hoa”.

“Tập đoàn Chu Thị cũng vậy”.

“Cả tôi nữa!”

Nhiều ông chủ có mặt đều hô lên. Ai cũng hằm hằm sát khí. Họ ký tên và nói bằng giọng điệu vô cùng tức giận. Trong nháy mắt Dương Hoa trở nên vô cùng hỗn loạn.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, rất nhiều các công ty lớn sẽ không còn dây dưa gì với Dương Hoa nữa. Hơn nữa bọn họ bắt đầu chèn ép và đánh gục các ngành nghề khác của tập đoàn.

Dù sao thì chốn thương trường, không là bạn sẽ là kẻ địch. Tất cả đều liên quan tới lợi ích. Chỉ cần có lợi ích thì chuyện gì cũng làm được. Nhậm Quy đứng đó, nhìn Lâm Chính và mỉm cười.

“Thần y Lâm, đây là điều cậu muốn đấy nhé”, Nhậm Quy cười khẩy.

“Đúng vậy”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.

“Có trời mời biết được trong một tiếng đồng hồ giá trị của Dương Hoa sẽ bốc hơi mất bao nhiêu tiền. Chủ tịch Lâm, tôi thật sự không hiểu tại sao cậu lại làm như vậy. Làm thế có lợi gì cho cậu không? Hay là cậu chỉ muốn thể hiện uy quyền thôi?”, Nhậm Quy khẽ hỏi.

“À! Không phải vậy đâu. Nếu như tôi muốn thể hiện uy quyền thì không cần phải dùng cách này. Tôi còn nhiều cách hay hơn nhiều”, Lâm Chính lắc đầu. Có vẻ như Nhậm Quy không hiểu ý của Lâm Chính vừa nói.

“Vậy mục đích của chủ tịch Lâm là gì?”

“Buổi tiệc”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Buổi tiệc tối qua sao?”

Nhậm Quy bàng hoàng: “Chủ tịch Lâm, tối qua chúng tôi đã làm gì sai? Chúng tôi cũng mời cậu và giám đốc Mã mà? Sao vậy? Lẽ nào cậu thấy chúng tôi làm khó Tô Nhu nên mới tức giận?”

“Nếu chỉ vì lý do đó thì đúng là tôi nhỏ mọn quá”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy còn lý do gì chứ?”, Nhậm Quy hỏi.

“Lý do gì mà còn cần tôi phải nói sao?”, Lâm Chính phất tay. Mã Hải lập tức gật đầu với người bên cạnh. Người này chạy đi, sau đó quay lại mang theo một xấp tài liệu và một băng ghi hình. Đám đông cảm thấy khó hiểu.

“Có biết vì sao tôi muốn hủy hợp đồng không?”, Lâm Chính nói.

“Chúng tôi sao biết được?”

“Cậu có tiền, không sợ hủy hợp đồng. Còn chúng tôi thì khác, chúng tôi chỉ là những nhân vật cỏn con mà thôi”, một vài người lên tiếng. Lâm Chính không đáp lại, chỉ nói Mã Hải mở băng ghi hình lên.

Mã Hải lập tức làm theo. Cạch! Hình ảnh lập tức hiện ra trên phông chiếu cỡ lớn của phòng họp.

Đó là hình ảnh đã được cắt ra. Một lúc sau có thêm một vụ giao dịch xuất hiện trên màn hình. Sau đó là một tầng hầm tối đen. Có vài đứa bé đứng đó, hoảng sợ nhìn ống tiêm trước mặt. Hình ảnh trông vô cùng đáng sợ và quỷ dị. Lúc này, có một vài người trong phòng đã bắt đầu toát mồ hôi hột.

“Tiền! Ai mà không thích, nhưng kiếm tiền có cách của nó. Tôi không phải là thánh nhân, không độ lượng được. Chuyện nhỏ đương nhiên tôi không so đo, thế nhưng lần này sự việc không hề nhỏ đâu”.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn đám người đang run rẩy trước mặt: “Các người nhìn xem các người đang làm gì vậy? Các người có còn là con người nữa không? Các người còn muốn tôi hợp tác với loại cầm thú, súc sinh như các người à?”

Tình huống này khiến cho cả phòng họp chìm vào im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play