Rất nhiều người tỏ ra đồng tình. Một thương nhân thành công tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Thế nhưng một giây sau Lâm Chính chỉ nói: “Tôi thiếu tiền sao?”

Vài từ thôi nhưng khiến Sở Hào phải á khẩu. Đúng vậy… chủ tịch Lâm lại thiếu tiền chắc?

Giá trị thị trường hiện tại của Dương Hoa đã lên tới hàng trăm tỷ tệ, hơn nữa còn có tiềm lực vô hạn thì anh sao lại thiếu tiền được?

Anh cứ phát triển đại một loại thuốc mới là tiền kiếm cả đời cũng không hết rồi. Vậy nên anh đâu cần phải bận tâm. Nhưng dù có nhiều tiền thì cũng không nên tùy tiện mà.

“Tôi nhận ra rồi, chủ tịch Lâm của chúng ta căn bản không hề có thành ý muốn hợp tác”, Nhậm Quy hừ giọng.

“Tôi chỉ không có hứng thú với một vài người không tuân thủ quy tắc, không biết lịch sự mà thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Chủ tịch Lâm! Tôi biết cậu rất có năng lực, có phong độ. Nhưng cậu cũng nên biết ở trong nước cậu vẫn chưa phải là người đứng đầu. Vẫn chưa phải là người lợi hại nhất đâu”, Nhậm Quy lớn tiếng.

“Tôi không cần trở thành người lợi hại nhất, chỉ cần lợi hại hơn ông là được rồi”, Lâm Chính nheo mắt nhìn ông ta.

Nhậm Quy tức run. Thế là ông ta mất kiểm soát, hét lên: “Các vị, người này ngông cuồng, không hề có thành ý muốn hợp tác. Mọi người còn ở đây làm gì? Nếu ai còn tôn trọng tôi thì cùng tôi đi. Tôi tin, không có Dương Hoa chúng ta vẫn phát triển như thường. Sự nghiệp sẽ ngày càng đi lên. Tôi đảm bảo sẽ cung cấp cho mọi người những hạng mục tốt hơn nữa. Mọi người quyết đi”.

Dứt lời, đám đông bàng hoàng nhìn nhau. Nhậm Quy quyết đối đầu với Lâm Chính nên ép những người khác phải đưa ra lựa chọn. Đó là chọn Lâm Chính hay là Nhậm Quy. Mọi người đắn đo, không dám lên tiếng.

Nhậm Quy tối sầm mặt. Ông ta nghiến răng: “Được thôi, xem ra mọi người không nể mặt tôi rồi. Nếu đã vậy thì tôi xin phép đi trước. Thế nhưng chuyện này tôi cũng sẽ không quên đâu. Hi vọng sau này chúng ta vẫn có thể hợp tác!”

Nhậm Quy hằm hằm rời đi.

“Sếp Nhậm, từ từ đã”, lúc này một giọng nói vang lên. Mọi người đồng loạt đứng dậy thì mới phát hiện ra người vừa lên tiếng là Cư Chí Cường. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía anh ta. . 𝒯𝒓ờ 𝓾m t𝒓𝓾m h𝓾𝘆ền t𝒓ùm # 𝒯RÙ𝑴𝒯R𝗨YỆN.𝓥n #

Cư Chí Cường nhìn Lâm Chính và lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, chuyện gì cũng có nguyên do của nó. Chắc chắn ở đây có sự hiểu lầm rồi. Giờ chuyện thành ra thế này là điều không ai muốn. Nếu như anh có gì không hài lòng thì có thể nói thẳng ra. Nếu chúng tôi sai, chúng tôi sẽ chủ động xin lỗi anh. Ai cũng vì công việc cả, hà tất phải làm lớn chuyện như thế này”.

“Vậy sao? Vậy nếu không phải là mọi người sai thì sao?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Cư Chí Cường và hỏi ngược lại.

“Vậy thì chủ tịch Lâm cũng đừng ức hiếp người khác quá. Mặc dù hiện tại thực lực của Dương Hoa rất mạnh, uy danh cũng vang xa nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi phải thỏa hiệp với anh. Chúng tôi cũng có tôn nghiêm của mình. Nếu chủ tịch cố tình sinh sự thì chúng tôi cũng đành phải rời đi thôi”, Cư Chí Cường tối sầm mặt rồi đứng phắt dậy.

Hành động của anh ta khiến không ít người cũng đứng dậy theo. Rõ ràng là bọn họ cũng có ý nghĩ giống như Cư Chí Cường.

Hành động của chủ tịch Lâm quá vô lễ, bọn họ đương nhiên là thấy khó chịu. Bọn họ không hi vọng chủ tịch Lâm trịch thượng, ngông cuồng như vậy. Vì như thế thì tới lúc chia lợi nhuận, họ sẽ chẳng được gì.

Nhậm Quy thấy vậy thì mừng lắm. Ông ta nhìn Cư Chí Cường bằng ánh mắt vô cùng coi trọng.

“Đúng là con nhà tông mà?”, Nhậm Quy cười và gật đầu. Đồng thời ông ta nhìn về phía Lâm Chính.

Lời nói của Cư Chí Cừờng đã kích thích tâm trạng của những người khác. Giờ thì nhiều người đứng dậy định ép Lâm Chính thì dù anh có ngông đến đâu cũng phải thỏa hiệp thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play