Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

“Tôi nghĩ tôi không cần phải giới thiệu về thân phận của tôi nữa nhỉ, chắc mọi người cũng đã quen thuộc, cho nên chúng ta vào vấn đề chính luôn. Hội thảo lần này là để chia sẻ tâm đắc đi đến thành công của mọi người, giao lưu kinh nghiệm với nhau. Nếu có thể đạt thành hợp tác thì tất nhiên là tốt nhất. Tôi nghĩ mọi người cùng nhau hợp tác, nhất định có thể giúp sự nghiệp của mọi người tiến cao thêm một bậc”, Lâm Chính cười nói.

“Chủ tịch Lâm nói hay lắm!”.

“Chủ tịch Lâm hiểu chúng tôi quá!”.

“Đúng là lời vàng ngọc!”.

Bọn họ nhao nhao phụ họa, hiện trường cực kỳ ầm ĩ.

Doanh nhân thành công đúng là doanh nhân thành công, chỉ nói cái tốt không nói cái xấu. Dù những gì Lâm Chính nói đều là lời thừa, nhưng bọn họ mãi mãi vẫn thể hiện bộ mặt tươi cười.

“Nói như vậy, chắc Chủ tịch Lâm muốn giao lưu về dự án phát triển bờ Nam Giang Thành với chúng tôi phải không? Ha ha, Chủ tịch Lâm, tôi thích tính cách thẳng thắn, vào thẳng vấn đề của cậu! Nếu cậu không ngại, bây giờ chúng ta có thể đám phán chuyện này! Tôi nghĩ những người ngòi đây chắc cũng đợi rất lâu rồi, mọi người nói xem có phải không?”.

Nhậm Quy đứng dậy, vẻ mặt tươi cười, nói.

“Phải!”.

Không ít người ở đây lập tức cười phụ họa.

Hiện trường trở nên ầm ĩ.

Nhưng…

Lời nói của Nhậm Quy lại khiến Lâm Chính nheo mắt lại.

Anh dừng lại, không nói nữa.

Nhậm Quy nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấy Lâm Chính không nói lời nào, ông ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Lâm Chính chậm rãi di chuyển tầm nhìn, hờ hững về phía Nhậm Quy.

“Ông là ai?”.

Ba chữ đơn giản khiến nụ cười trên mặt Nhậm Quy thoáng chốc cứng đờ…

“Chủ tịch Lâm, cậu đùa gì vậy? Tôi là Nhậm Quy, cậu không nhận ra tôi sao? Cậu đùa như vậy không vui đâu”.

Nhậm Quy cố gắng duy trì nụ cười mỉm, cười hà hà nói.

Nhưng… Lâm Chính vẫn tỏ vẻ thờ ơ, ngược lại quay sang nhìn Mã Hải: “Ông có biết ông ta không?”.

Lời nói này khiến tất cả mọi người nổi lên xôn xao.

“Chủ tịch Lâm không biết ông Nhậm sao?”.

“Sao có thể được? Ông Nhậm là người nổi tiếng như vậy, sao Chủ tịch Lâm có thể không biết? Huống hồ hội thảo lần này vốn là Dương Hoa hợp tác với ông Nhậm, Chủ tịch Lâm lại không quen biết ông Nhậm? Vậy không phải đang đùa hay sao?”.

“Tôi thấy… hơn phân nửa là Chủ tịch Lâm đang đùa với ông Nhậm”.

“Có lẽ vậy…”.

“Chỉ là chuyện cười này hơi nhạt mà thôi”.

Bọn họ ghé tai nhau thì thầm.

Nhậm Quy thì nhíu mày, trên mặt để lộ vẻ không vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play