Trần Bình sáng mắt lên: “Nói như anh, chúng ta mà đền tiền thật thì chẳng phải sẽ đắc tội với Chủ tịch Lâm rồi sao?”.

“Đúng vậy! Cho nên, không đền tiền mới là hành động sáng suốt! Huống hồ, đỡ phải mất nhiều tiền như vậy không tốt hơn à?”, Cư Chí Cường cười ha ha, nói.

Trần Bình thở phào nhẹ nhõm, cũng xem như yên tâm.

Hai người khoác tay nhau đi vào trong.

Phóng viên nơi cửa nhìn thấy hai người họ thì lập tức ùa lên.

“Anh Cư, tôi có thể hỏi anh hai câu không?”.

“Anh Cư, chuyện lễ phục giá trên trời thật sự không liên quan đến các anh sao?”.

“Anh Cư, lễ phục tối hôm qua thật sự là cặp Hoa Hi Vọng sao? Chủ nhân của hai bộ lễ phục đó thật sự là anh Lâm Chính sao?”.

“Anh Cư, có người nói anh cố ý không bồi thường lễ phục để lấy lòng thần y Lâm, anh nghĩ thế nào về cách nói này?”.

Phóng viên năm mồm bảy miệng nhao nhao lên tiếng, những chiếc micro như muốn nhét vào miệng Cư Chí Cường.

Nhưng Cư Chí Cường chỉ mỉm cười, không lên tiếng.

Đợi Cư Chí Cường và Trần Bình đi vào trong, Nhậm Quy mới thong dong đi tới, đến trước Dương Hoa.

Ông ta xuất hiện lại làm dấy lên trận xôn xao.

Hội thảo giới kinh doanh lần này là ông ta và Mã Hải bắt tay tổ chức.

Nói một cách nghiêm ngặt, ông ta cũng xem như người có địa vị cao nhất trong những người tham dự hội nghị.

Nhậm Quy quả thật có khí thế không tầm thường, vừa xuống xe đã có bảo vệ đến mở đường, những phóng viên đó muốn đến phỏng vấn cũng không có cơ hội.

Nhậm Quy sửa sang cổ áo, bước nhanh vào bên trong.

Nhưng vừa vào cửa, mi mày Nhậm Quy đã nhíu chặt.

Bởi vì ông ta phát hiện Mã Hải không ở cửa đón tiếp ông ta…

Điều này khiến ông ta cực kỳ không vui!

Mình là nhân vật nhỏ sao? Ngay cả chút đạo đãi khách cũng không có?

Ông ta kìm nén lửa giận, đi thang máy lên tầng có phòng hội nghị. Thế nhưng ông ta vừa ra khỏi thang máy đã có hai bảo vệ ngăn ông ta lại.

“Xin mời xuất trình căn cước của ông!”, một bảo vệ nói.

Nhậm Quy ngạc nhiên, trong mắt lộ ra vẻ giận dữ.

“Đui à? Người này là ông Nhậm Quy! Cút ra hết đi!”, một người đi theo bên cạnh Nhậm Quy quát tháo.

Nhưng bảo vệ đó lại lạnh lùng nói: “Rất xin lỗi, Chủ tịch Lâm có quy định, bất cứ ai tham gia hội nghị đều phải kiểm chứng thân phận!”.

“Anh…”, người đó tức giận, định ra tay dạy dỗ hai tên không biết trời cao đất dày này, nhưng bị Nhậm Quy ngăn lại.

“Được rồi, nhập gia tùy tục, huống hồ đây là yêu cầu của Chủ tịch Lâm, đừng gây rối!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play