Tô Nhu cũng há hốc miệng.
Cô ngớ người ra nhìn hợp đồng trong tay Lâm Chính, rồi lại nhìn khuôn mặt kiên nghị của anh, hơi thở như nghẹn lại.
Cô không ngờ những lời Lâm Chính nói lại là sự thật.
Anh… quả thực đã tặng cô Hoa Hi Vọng, tặng cô bộ lễ phục mấy trăm triệu tệ.
Chẳng khác nào một giấc mơ.
Tô Nhu cảm thấy cực kỳ khó tin.
Nhưng đồng thời, một câu hỏi khác khiến cô không thể lý giải cứ vấn vương trong đầu, khiến tất cả mọi chuyện trở nên khó bề phân biệt.
“Lâm Chính, anh không có đồng nào trong người, cũng không có việc làm, chỉ là một thằng vô dụng ăn bám vợ, thì lấy đâu ra tiền để mua Hoa Hi Vọng này chứ?”, Cư Chí Cường lập tức đứng ra, lớn tiếng nói.
“Sao nào? Anh nghi ngờ tiền của tôi có lai lịch bất minh sao?”.
Lâm Chính bước tới, mặt không cảm xúc nhìn anh ta chằm chằm.
“Đúng vậy, nếu số tiền này của anh là bất hợp pháp, thì đương nhiên phải chịu sự trừng phạt của pháp luật”, Cư Chí Cường quát.
“Thế thì anh cứ báo cảnh sát đi! Lâm Chính tôi không thẹn với lòng!”, Lâm Chính bình thản đáp. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ2.
Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé3.
Gợn Sóng Không Tên4.
A Chức=====================================
“Anh…”
“Nhưng nếu cảnh sát đến, anh có thể nói ra nghi ngờ của anh, tôi cũng có thể bảo vệ quyền lợi hợp pháp của tôi! Hai người các anh làm hỏng lễ phục của tôi thì định bồi thường thế nào đây?”.
“Cái gì? Tôi… tôi cũng phải đền á?”, Cư Chí Cường ngạc nhiên.
“Chuyện này anh là người đầu têu, đương nhiên không thể thoát được rồi. Tôi nói cho anh biết, về mặt pháp luật thì anh chắc chắn phải chịu trách nhiệm. Hai bộ lễ phục Hoa Hi Vọng đủ để anh đền ốm!”.
“Anh… anh… anh…”
Cư Chí Cường tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Nếu cậu Lâm không thẹn với lòng, thì cậu có thể nói rõ số tiền mua cặp Hoa Hi Vọng này… từ đâu mà có không?”, Nhậm Quy nhìn Lâm Chính chằm chằm, lại kéo chủ đề về ban đầu.
E rằng tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Tô Nhu, đều rất nóng lòng muốn biết chuyện này.
Nhất thời, ai nấy đều đổ dồn mắt sang nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính mặt không cảm xúc, ánh mắt tràn ngập tức giận.
Tô Nhu có thể nhìn thấy bàn tay đang siết chặt của Lâm Chính khẽ run rẩy.
Nhưng rất nhanh, Lâm Chính nhắm hai mắt lại.
Hình như anh đang suy nghĩ gì đó.
Hình như anh đang chuẩn bị đưa ra quyết định nào đó.
Có lẽ đã đến lúc tuyên bố rồi.
Tuy bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất, cũng không phải lúc phù hợp nhất, nhưng giờ phút này, anh thực sự có chút không kiềm chế được nữa…
Lâm Chính mở mắt ra, ánh mắt trở nên kiên nghị.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bước vào sảnh tiệc.
“Thưa quý vị, nếu quý vị có nghi ngờ gì về cậu Lâm thì có thể hỏi tôi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT