Mục đích Nhậm Quy tổ chức buổi tiệc này là vì muốn đẩy thuyền cho chủ tịch Lâm và Tô Nhu, đồng thời tách Lâm Chính ra. Giờ thì ông ta đã đạt được mục đích.

Rất nhiều người thấy, chủ tịch Lâm giúp Tô Nhu hết lần này tới lần khác thậm chí còn cứu cô lúc ở công viên Tân Hải, ôm cô vào lòng nên điều đó đã thể hiện rõ tình cảm của anh rồi.

Mọi người cũng cho rằng chỉ cần Tô Nhu đáp lại chủ tịch Lâm thì chuyện này coi như xong. Thế nhưng Tô Nhu vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh gì. Thế là mấy người Nhậm Quy cảm thấy phải ép cô mới được. Nếu được như vậy thì chủ tịch Lâm cũng sẽ phải cảm ơn bọn họ và bọn họ có thể dựa dẫm vào tập đoàn Dương Hoa.

Nhậm Quy đánh vào Lâm Chính, ép Tô Nhu phải lên tiếng. Cách làm của Nhậm Quy cao tay hơn Cư Chí Cường nhiều. Cư Chí Cường nhìn ông ta chăm chăm. Anh ta cảm thấy mình vẫn còn non lắm…

“Cô Tô, sao cô lại nhận món lễ phục đắt đỏ như vậy của thần y Lâm thế? Cô có biết điều đó có nghĩa là gì không?”, Nhậm Quy tranh thủ chất vấn thêm.

Tô Nhu siết chặt nắm đấm, cúi đầu nói: “Giám đốc Nhậm, chuyện giữa tôi và chủ tịch Lâm không liên quan gì tới ông hết…”

“Cô Tô, tôi cũng vì quan tâm cô mà. Tôi nghĩ chủ tịch Lâm tặng cô cặp đồ này không hi vọng cô sẽ đưa bộ còn lại cho chồng mình mặc đâu. Chắc cô tự quyết như vậy đúng không? Giờ cả hai bộ đã đều bị hỏng rồi, cô giải thích thế nào với chủ tịch Lâm đây? Thực ra, theo như tôi biết thì chắc chủ tịch Lâm sẽ không trách cô đâu. Tuy nhiên bộ quần áo mà Lâm Chính đang mặc thì không tránh được. Khi đó, chủ tịch Lâm mà trách là Lâm Chính sẽ phải bồi thường đấy”, Nhậm Quy cười nói.

“Thế nhưng bộ đồ này do cô gái kia làm hỏng. Nếu chủ tịch có yêu cầu bồi thường thì cũng yêu cầu cô gái kia mới đúng”, Tô Nhu vội vàng chỉ vào người phụ nữ kia.

“Tôi không có tiền. Nhà tôi cũng không gom được cho tôi bao nhiêu cả. Tôi…tôi sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật. Có giam tôi thì tôi cũng không có gì oán hận cả…”, cô gái day thái dương, nói bằng giọng yếu ớt.

Tô Nhu tái mặt.

“Cô gái ấy là người chịu trách nhiệm trực tiếp. Lâm Chính là người liên đới, không ai thoát được đâu”, Nhậm Quy lắc đầu.

Tô Nhu vội lùi lại phía sau. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, còn hai chân bắt đầu run rẩy…

“Vậy ông có lời khuyên gì không?”, Lâm Chính bước lên dìu Tô Nhu và hỏi Nhậm Quy.

“Bảo vợ cậu tới phòng làm việc cầu xin chủ tịch Lâm, có khi chủ tịch sẽ thông cảm, không truy cứu trách nhiệm của cậu nữa”, Nhậm Quy nheo mắt.

Tới phòng làm việc sao? Rõ ràng như vậy là dâng Tô Nhu lên miệng chủ tịch Lâm chứ còn gì nữa. Nếu chủ tịch Lâm có ý tứ thật sự với Tô Nhu thì chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này và chén sạch Tô Nhu thôi.

Không ít người cười ý vị. Nhậm Quy cũng vậy. Không biết sao mà ai cũng cảm thấy cặp sừng trên đầu Lâm Chính mọc càng lúc càng dài…

“Nếu tôi không làm như vậy thì sao?”, Lâm Chính lên tiếng.

“Yên tâm! Cậu không làm vậy thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Nhưng e rằng chủ tịch Lâm sẽ nổi giận đấy. Lâm Chính, cậu cảm thấy so với chủ tịch Lâm thì cậu là gì?”, Nhậm Quy hỏi lại.

“Đồ không biết điều. Cậu xứng với cô Tô sao? Tới nước này rồi mà vẫn còn mặt dày dính lấy cô ấy làm gì? Nếu tôi là cậu thì đã ngoan ngoãn ly hôn rồi. Tặng cô Tô cho chủ tịch Lâm không phải là tốt hơn à?”

“Đúng vậy! Cũng không tự xem lại mình là ai!”

“Một thằng rể vô dụng mà dám so vì với thiên tử như chủ tịch Lâm?”

“Cậu tưởng rằng chủ tịch Lâm không không đối phó nổi với cậu chắc? Chẳng qua là chủ tịch Lâm coi thường cậu thôi, nếu không, cậu đã biến mất khỏi Giang Thành từ lâu rồi!”, quan khách xung quanh nhao nhao lên chế nhạo Lâm Chính.

“Lâm Chính! Chúng ta về thôi!”, Tô Nhu không thể chịu đựng thêm được nữa. Mắt cô rưng rưng.

“Nếu anh cứ thế bỏ đi thì chắc chắn sẽ không bao giờ gỡ được cặp sừng trên đầu mất”, Lâm Chính lắc đầu, từ chối lời đề nghị của Tô Nhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play