Hiển nhiên, không ai xem trọng Lâm Chính, còn bộ quần áo của Tô Nhu rõ ràng cũng không phải hàng hiệu gì, nếu không thì cô gái kia cũng không dám cầm dao rạch.

“Cô Thường Phương, cô xem thử đi”, Nhậm Quy mỉm cười nói.

“Được”, Thường Phương gật đầu.

Thật ra cô ta đã chú ý đến bộ lễ phục của Tô Nhu từ sớm.

Không biết sao cô ta có một cảm giác quen thuộc lạ lùng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được đã từng thấy ở đâu.

“Cô Tô Nhu, lễ phục của cô là của nhãn hàng nào?”, Thường Phương vừa quan sát vừa hỏi.

“Chuyện đó… tôi… tôi cũng không biết”, Tô Nhu khẽ giọng đáp.

“Cô không biết?”, Thường Phương hơi ngẩn ra.

“Phải, tôi không biết, bởi vì đây là chồng tôi tặng cho tôi”, Tô Nhu nói.

“Ồ? Lâm Chính tặng sao?”.

“Vậy chắc là hàng chợ rồi!”.

“Chẳng trách cô Tô lại có vẻ mặt khó coi như vậy, gặp phải chuyện thế này, mình lại mặc một bộ hàng chợ đi tham gia tiệc đúng là khiến người ta rất khó xử”.

“Cô Tô cũng thê thảm quá… gặp phải một người chồng vô dụng như vậy!”.

“Trong đầu Lâm Chính chứa bã đậu à? Trong trường hợp này còn nói cô Thường giám định quần áo của cô Tô? Chê cô Tô còn chưa đủ mất mặt hay sao?”.

“Nếu trong đầu anh ta không phải bã đậu thì không thể làm mấy chuyện bẽ mặt thế này đâu”.

Người xung quanh nhốn nháo, nhiều người nhìn Lâm Chính cười giễu, bàn tán xôn xao.

“Tôi đã nói rồi mà, đây chỉ là đồ hàng chợ! Xem đi”, cô gái cười cợt nói.

Cư Chí Cường lắc đầu: “Lần này e rằng Tô Nhu sẽ đá bay anh ta. Nếu tôi là Tô Nhu, giữa Lâm Chính và thần y Lâm, chắc chắn tôi sẽ chọn thần y Lâm, chuyện này hoàn toàn không có gì phải đắn đo”.

“Còn không phải à?”.

Cô gái kia cười nói.

Người xung quanh ầm ĩ.

Mặt Tô Nhu trắng bệch, lời nói của người xung quanh khiến cô chỉ muốn tìm một lỗ nẻ chui xuống.

Thường Phương cũng hiểu ra.

“Là vậy à… bộ lễ phục này chắc không trị giá bao nhiêu tiền nhỉ”.

“Mấy nghìn tệ…”, Tô Nhu khẽ giọng nói.

“Thế à? Mấy nghìn tệ?”.

Thường Phương nhìn những hạt trang trí nơi ngực Tô Nhu, không kìm được nói: “Đây chắc là mô phỏng theo cúc áo kim cương đen… Màu sắc này, công nghệ rất tinh xảo, đúng là giống y như thật… Còn cả đường viền vàng này… quá giống thật…”.

Thường Phương tán thưởng.

Khách khứa nghe vậy vô cùng bất ngờ.

Thường Phương lại đưa tay, sờ vào bộ lễ phục của Tô Nhu.

Chỉ trong chốc lát, Thường Phương như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.

Tô Nhu hơi tò mò.

Người xung quanh cũng vô cùng khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play