Cho nên, dù cô có bất mãn thế nào cũng không thể không đồng ý.

Cô gái kia cũng như vậy.

“Ông chủ Nhậm đã lên tiếng rồi thì đương nhiên tôi không có ý kiến, nhưng con nhỏ này và chồng cô ta phải đền theo giá tiền cho tôi! Hai trăm nghìn tệ không được thiếu một đồng!”, cô ta hậm hực nói.

“Cụ thể đền bao nhiêu không phải cô nói là được”, Tô Nhu lạnh nhạt nói.

“Không phải tôi nói là được, chẳng lẽ cô nói thì được? Cô nghĩ cô là ai?”, cô ta tức giận nói.

“Cô…”, Tô Nhu giận mà không thể phát tiết.

Đúng lúc này, Nhậm Quy kịp thời lên tiếng.

“Ôi ôi, sao lại cãi nhau nữa rồi? Mọi người bình tĩnh nói chuyện đi. Thật ra các cô không cần lo chuyện này, việc các cô phải bồi thường bao nhiêu tiền cho bộ lễ phục của người kia, tôi đã có cách giải quyết rồi!”.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía ông ta.

Tô Nhu, Lâm Chính, bạn gái của Cư Chí Cường không khỏi nhìn chằm chằm Nhậm Quy.

“Ông Nhậm có cách giải quyết gì thỏa đáng sao?”, Cư Chí Cường hỏi.

“Đương nhiên có, chỉ cần mời một người có uy tín giám định giá trị của bộ lễ phục trên người hai người họ, sau đó tính toán tình trạng thiệt hại của bộ lễ phục, nên đền bao nhiêu thì đền bấy nhiêu, hai cô có ý kiến gì không?”, Nhậm Quy cười nói.

“Đương nhiên tôi không có ý kiến”, cô gái nheo mắt lại, nói.

Sắc mặt Tô Nhu vô cùng khó coi, do dự một lúc cũng chỉ đành khẽ giọng nói: “Không có ý kiến”.

Mặc dù lễ phục trên người cô chỉ có mấy nghìn tệ, đối với người bình thường mà nói cũng đã rất đắt giá, nhưng ở trường hợp này, lễ phục mấy nghìn tệ của cô hoàn toàn chẳng khác gì hàng chợ.

Huống hồ, lễ phục của cô không phải hàng hiệu, chưa ai từng thấy qua, lỡ như bị xem là hàng chợ, Tô Nhu cũng khó mà giải thích.

Tô Nhu không phải người ưa sĩ diện.

Nhưng dù gì cô cũng là người làm ăn.

Người làm ăn rất chú trọng bề ngoài, phải lịch thiệp, nếu không, sao người ta đồng ý hợp tác?

Nếu bị cho là mặc đồ hàng chợ đến tham gia bữa tiệc thế này, chẳng phải cô sẽ bẽ mặt trước đám đông, trở thành trò cười hay sao?

Đến lúc đó cả Giang Thành sẽ lan truyền nó như chuyện cười, làm sao cô có thể làm ăn ở Giang Thành này nữa?

Vẻ mặt Tô Nhu mất tự nhiên, nhưng lúc này cô cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn…

Lâm Chính vốn muốn nói gì đó, nhưng Tô Nhu vội kéo anh lại.

Cô không muốn để sự việc nghiêm trọng hơn nữa.

“Ông Nhậm, ông muốn nhờ ai xác định số tiền mà chúng tôi phải bồi thường?”, Tô Nhu nhỏ giọng hỏi.

“Cô Thường Phương, chắc cô đã nghe tới cô ấy nhỉ? Để cô ấy xử lý việc này được không?”, Nhậm Quy mỉm cười nói.

Ông ta dứt lời, một phụ nữ đeo kính viền đỏ, ăn mặc rất thời thượng đi ra khỏi đám đông.

“Quao!”.

Người ở đây lập tức xôn xao.

“Thường Phương cũng đến đây rồi sao?”.

“Trời ạ, sao trước đó tôi không thấy cô ấy?”.

“Cô ấy vừa mới tới phải không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play