Chuyện gì vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhu bỗng giật mình. Cô được chú ý như vậy chắc chỉ có một lý do mà thôi.

“Đó là thần y Lâm”, cô lầm bầm.

“Lúc này toàn bộ mọi người đang cho rằng em và thần y Lâm là một đôi nên họ muốn kết giao với em cũng là điều đương nhiên thôi”, Lâm Chính nói bằng vẻ bất lực.

“Kệ bọn họ đi, dù sao thì chúng ta cũng chỉ tới hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ giao thôi. Chúng ta tìm chỗ ngồi, rồi đợi khi ổn ổn thì rời đi”, Tô Nhu trầm mặt, kéo Lâm Chính tới một chiếc bàn đặt ở phía góc khách sạn.

Thế nhưng hai người vừa ngồi xuống còn chưa nóng chỗ thì một người đàn ông trông vô cùng tuấn tú đi cùng một cô gái khác đã bước tới.

“Cô Tô, xin chào. Tôi là Cư Chí Cường, có thể làm quen với cô được không? Đây là danh thiếp của tôi”, người đàn ông mỉm cười đầy mê người, sau đó đưa ra trước mặt một tấm danh thiếp.

Tô Nhu nhìn xuống tấm danh thiếp. Cô run rẩy rồi bất ngờ kêu lên: “Bố của anh…là Cư Nam An?”

“Xem ra cô Tô cũng từng nghe qua tên của bố tôi rồi”, Cư Chí Cường mỉm cười, cảm thấy tự hào lắm.

“Sao có thể chưa nghe qua chứ. Việc kinh doanh của tập đoàn Chính Hoa phát triển trong cả nước, hầu như thành phố nào cũng có nhà máy. Trong nước có ai mà chưa từng nghe qua danh tiếng của mọi người đâu”, Tô Nhu cũng đứng dậy đưa danh thiếp của mình. Nụ cười có phần hơi phản cảm trước đó lập tức được thay thế bằng nụ cười đầy chuyên nghiệp của một thương nhân.

Tập đoàn Chính Hoa à? Lâm Chính chau mày. Anh cũng từng nghe qua về cái tên này. Đây là một trong những doanh nghiệp mạnh trong nước. Thật không ngờ cậu chủ của Chính Hoa cũng tham gia buổi tiệc này. Quả không phải điều tầm thường.

“Cô Tô Nhu, tập đoàn Duyệt Nhan rất có tiềm lực. Tôi muốn bàn chuyện hợp tác với công ty cô, không biết cô có thời gian không?”, Cư Chí Cường mỉm cười.

“Có chứ! Có Chứ! Anh Cư, mời ngồi!”, Tô Nhu mừng lắm, vội vàng đáp lại.

“Ok!”

Cư Chí Cường gật đầu. Thế nhưng anh ta chưa ngồi xuống ngay mà chỉ nhìn Lâm Chính và nói: “Anh đây có thể nhường chỗ được không?”

“Nhường chỗ sao?”, Lâm Chính giật mình. Anh nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Không phải hai bên đều còn chỗ sao, tại sao tôi phải nhường?”

“Chắc anh không biết, tôi không thích ngồi cùng những người vô dụng. Điều đó khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Nếu anh không ngại thì có thể ngồi sang bàn bên cạnh được không?”, Cư Chí Cường nói.

Dứt lời Tô Nhu tái mặt.

Lúc này Tô Nhu mới cảm thấy mình còn ngây thơ quá. Cư Chí Cường là người như thế nào chứ? Sao vô duyên vô cớ lại muốn hợp tác với mình? Nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn là vì thần y Lâm. Có lẽ anh ta muốn thông qua cô để kết giao với thần y Lâm.

Còn Lâm Chính…Đương nhiên là họ không nể mặt anh rồi.

Trong mắt những người này, họ cho rằng thần y Lâm đang thích Tô Nhu. Vậy thì người chồng trên danh nghĩa của cô – Lâm Chính cũng trở thành trở ngại lớn nhất. Nếu như có ai có thể tách được Lâm Chính ra khỏi Tô Nhu thì vô hình trung thần y Lâm nợ họ một tấm chân tình. Thế thì sau này có bàn bạc chuyện làm ăn kinh doanh gì cũng dễ.

Vậy nên rất nhiều người tỏ ra thù hằn Lâm Chính. Trong đó có cả Cư Chí Cường.

Lúc này thì Tô Nhu đã hiểu ra tại sao lần này mẹ lại không phản đối việc cô đưa Lâm Chính đi cùng tới buổi tiệc. Bởi vì bà ta biết, Lâm Chính chỉ cần tới đây thôi sẽ mất mặt. Tất cả những người muốn kết giao với thần y Lâm đều coi Lâm Chính là cái gai trong mắt họ. Ví dụ như Cư Chí Cường này đây.

Lâm Chính cũng không ngốc, đương nhiên anh hiểu suy nghĩ của Cư Chí Cường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play