Tô Nhu nặng nề bước đi.

Lúc này, Tô Trương Dương lại lên tiếng.

“Không tồi, Lâm Chính, Tô Nhu, lần này xem như các người lợi hại! Thú vị!”.

“Tổn thất một triệu tệ mà còn cười được, xem ra anh rất giàu có nhỉ?”, Lâm Chính nói.

“Cũng tạm, vả lại một triệu tệ cũng không mất đi đâu được. Nhà hàng dừng kinh doanh chỉnh đốn, tiền sẽ trả về cho tôi. Ông hai Liễu không phải ông chủ nhỏ bình thường, sẽ không vì số tiền này mà để ảnh hưởng tên tuổi mình. Chủ yếu là cậu Lâm Chính, cậu tố cáo nhà hàng này là đã đắc tội chết với ông hai Liễu, cậu nên nghĩ xem nên đối mặt với lửa giận của ông hai Liễu thế nào đi”, Tô Trương Dương nhìn Tô Nhu, nói: “Tốt nhất hãy trông chừng vợ cậu cho kỹ, ông hai Liễu không phải người hiền lành gì, ông ta đã nhắm tới người vợ xinh đẹp của cậu từ lâu rồi”.

“Hi vọng ông ta có lá gan đó”, Lâm Chính bình tĩnh trả lời, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

“Haizz, không ăn nổi ở đây nữa rồi, chúng ta đổi chỗ khác, đi thôi”.

Tô Trương Dương mỉm cười đi ra phía cổng, ra đến cổng thì dừng lại.

“Đúng rồi, ngày mai chắc sẽ có một vở kịch hay đang đợi gia đình cô, chống mắt lên mà xem đi!”, Tô Trương Dương cười nói.

“Vở kịch hay?”, Tô Nhu sửng sốt.

“Ngày mai các người sẽ biết!”.

Tô Trương Dương đã bước lên xe Porsche, nghênh ngang rời đi.

“Đúng là xúi quẩy!”, Trương Tinh Vũ tức giận mắng chửi.

“Lần này xong rồi, bên ông hai Liễu phải làm sao?”, Tô Quảng lo lắng.

“Yên tâm đi bố, bây giờ là xã hội pháp trị, ban ngày ban mặt ông ta dám làm gì chứ?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Tên sao chổi này, cậu cứ phải hại chết nhà chúng ta mới cam tâm sao?”, Trương Tinh Vũ hậm hực trừng Lâm Chính.

“Mẹ, chuyện này cũng không trách Lâm Chính được, chúng ta mau mau về nhà thì hơn”, Tô Nhu nói.

Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không còn tâm trạng ăn uống, cả nhà bốn người mang tâm trạng buồn bực về nhà.

Ngày hôm sau.

Cốc cốc cốc.

“Ai đấy?”, Trương Tinh Vũ mơ màng đi ra mở cửa.

Nào ngờ cửa vừa mở, vài người mặc đồng phục đi tới.

“Xin hỏi Tô Quảng là ai?”, một người hỏi với vẻ nghiêm túc.

“A… A… A… Các đồng chí, các vị tìm Tô Quảng nhà tôi có chuyện gì?”, Trương Tinh Vũ run rẩy hỏi.

“Chúng tôi nghi ngờ ông ta có liên quan đên một vụ lừa đảo thương mại, mời ông đi theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra, đây là lệnh bắt giữ”, người đó trình giấy tờ ra, sau đó vào nhà bắt người.

“Cái gì? Lừa đảo? Tôi không có lừa đảo, tôi lừa đảo cái gì?”, Tô Quảng còn đang mặc đồ ngủ kinh ngạc hét lên.

“Các người làm gì vậy?”, Trương Tinh Vũ điên cuồng chạy tới giằng co, nhưng bị người ta cưỡng chế kéo ra.

“Sao lại như vậy?”, Tô Nhu sững sờ.

“Các đồng chí, có thể để tôi xem giấy của các anh không?”, Lâm Chính hỏi.

“Được!”.

Lâm Chính nhận lấy tờ giấy, xem qua, vẻ mặt sa sầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play