“Chắc thần y Lâm đã biết chúng tôi là ai rồi nhỉ?”.

“Biết”.

“Nếu biết thì dễ giải quyết rồi”.

Người đàn ông lấy một tờ giấy sạch sẽ từ ống tay áo rộng rãi ra, đặt lên bàn trà, sau đó lại lấy một chiếc nhẫn đen bóng, đặt lên tờ giấy, không nhanh không chậm nói.

“Thần y Lâm, Ưng Các chúng tôi đánh giá rất cao cậu và Dương Hoa của cậu, nên lần này chúng tôi đến là muốn cậu đồng ý hai việc. Thứ nhất, lập tức chuyển nhượng vô điều kiện 51% cổ phần của tập đoàn Dương Hoa cho Ưng Các. Thứ hai, đeo chiếc nhẫn này, cống hiến cho Ưng Các chúng tôi”.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn người kia rồi hỏi: “Anh nói… gì cơ?”.

“Thần y Lâm chưa hiểu rõ sao? Vậy thì để tôi tổng kết một câu ngắn gọn vậy, Ưng Các chúng tôi… muốn cậu thần phục!”, người đàn ông bình tĩnh nói.

Thần phục?

Hai chữ đơn giản, nhưng chẳng khác nào một chiếc búa, gõ mạnh vào lồng ngực những người đang có mặt.

Mã Hải trố mắt ra, kinh ngạc nhìn hai người kia.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Phòng làm việc rơi vào sự im lặng đầy kỳ quái.

Bầu không khí bất giác trở nên ngột ngạt.

“Thần y Lâm, câu trả lời của cậu là gì?”.

Người đàn ông nhìn Lâm Chính, không nhanh không chậm nói.

Tuy anh ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu ngạo mạn thì không thể che giấu được.

Đây chính là khí thế của Ưng Các.

Tuy hiện giờ Dương Hoa như mặt trời ban trưa, tuy hiện giờ thần y Lâm nổi tiếng cả thế giới.

Nhưng trong mắt người của Ưng Các thì vẫn chỉ là tép riu.

Bọn họ đủ tư cách để thể hiện tư thái cao ngạo trước mặt một nhân vật xuất chúng như anh.

Anh ta vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng lại càng ngột ngạt hơn.

Mã Hải sắp không thở nổi nữa rồi…

Ngón tay Lâm Chính gõ lên mặt bàn theo tiết tấu, anh trầm ngâm một lát rồi bỗng lên tiếng.

“Hai vị đến đây chỉ để nói chuyện này với tôi sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Hiện giờ Ưng Các chúng tôi cũng không có hứng thú lắm với những chuyện khác của thần y Lâm”, người đàn ông đáp.

“Vậy à… Thế nếu tôi từ chối thì sao?”, Lâm Chính ngẩng đầu lên hỏi.

Mã Hải nghe thấy thế liền tái mặt.

Nhưng ông ta không bất ngờ với câu trả lời này.

Bởi vì ông ta hiểu Lâm Chính.

Lâm Chính không thể đồng ý với yêu cầu này được.

Dương Hoa là tâm huyết của Lâm Chính, cũng là tâm huyết của đám người Mã Hải.

Cứ thế chắp tay dâng cho Ưng Các? Không ai cam lòng cả, huống hồ là Lâm Chính.

Chỉ có điều… Ưng Các không dễ đối phó!

Nếu đổi là Mã Hải thì chắc là ông ta đã đồng ý luôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play