Tô Trương Dương híp mắt nói: “Các người sẽ được biết nhanh thôi”.
Biết nhanh thôi?
Lúc này, mấy bảo vệ đã đi tới, bộ dạng muốn cưỡng ép đuổi bọn họ ra ngoài.
“Đi thôi bố mẹ, chúng ta đi chỗ khác ăn”, Tô Nhu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được! Đồ ăn ở đây không ngon, mẹ muốn đổi lâu rồi”.
Trương Tinh Vũ tức giận rời đi.
Tô Quảng cũng đầy bực dọc.
Nhưng bây giờ trừ việc rời đi, hình như không còn lựa chọn nào khác.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Bố mẹ, đợi lát nữa chúng ta hãy đi!”.
“Ngại chưa đủ mất mặt hay sao?”, Trương Tinh Vũ trừng mắt nhìn anh, nói.
“Không vội”.
Lâm Chính uống rượu xong, bình tĩnh nói: “Chúng ta ngồi xuống xem thẻ VIP một triệu tệ của Tô Trương Dương bị uổng phí không phải hay hơn sao?”.
Dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
“Cậu có ý gì?”, Tô Trương Dương tươi cười hỏi.
“Nếu nhà hàng này không hoan nghênh chúng tôi, vậy thì tôi chỉ đành cho nó đóng cửa thôi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
“Cậu muốn khiến nhà hàng này đóng cửa?”.
“Cậu có biết ông chủ đằng sau nhà hàng này là ai không?”.
“Ha ha ha ha, một kẻ vô dụng như cậu lấy đâu ra can đảm nói những lời như thế?”.
“Đúng là cười chết người ta”.
“Ha ha ha ha…”.
Cả đám Tô Trương Dương cười đến mức nghiêng ngả.
Những vị khách ở bàn khác cũng không nhịn được che miệng cười.
Nhân viên phục vụ càng cười tít mắt, trên mặt tràn ngập vẻ chế giễu.
“Anh à, ông chủ của chúng tôi là Liễu Hướng Tiền, không biết anh có nghe qua chưa?”.
“Cái gì? Liễu Hướng Tiền?”.
“Ông hai nhà họ Liễu ở Giang Thành?”.
“Nhà họ Liễu là một trong bốn gia tộc lớn nhất Giang Thành đấy!”.
“Nhà hàng này là do ông hai Liễu mở sao?”.
Một vài người chưa biết thân phận của ông chủ đứng sau nhà hàng này nghe thấy vậy thì ngạc nhiên biến sắc, không ngừng tấm tắc.
“Chỉ riêng thực lực này, ở Giang Thành có nhân vật nào mà không nể mặt ông hai? Tên đó là cái thá gì mà lại dám nói ra lời như vậy? Cũng không sợ cắn phải lưỡi!”.
“Khoác lác thì ai cũng nói được!”.
Xung quanh vang lên tiếng cười cợt chế giễu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT