Dứt lời, Tiểu Điệp giật mình như bừng tỉnh. Chỉ là..Biểu cảm của cô ta vẫn giữ nguyên vẻ kinh hoàng…

Cô ta nhìn Lâm Chính một lúc, sau đó ngồi phụp xuống, cúi đầu vào đầu gối và hít thở thật sâu, không dám đứng dậy.

“Tiểu Điệp, em nên về trường rồi. Sắp muộn rồi đấy”, Lâm Chính giục.

Tiểu Điệp đứng bật dậy, nhìn Lâm Chính rồi lại ngồi xuống cúi đầu. Cô ta cứ lặp lại như vậy tới ba lần. Lâm Chính hoang mang.

“Tiểu Điệp em sao thế?”

“Nói cho tôi biết! Anh rốt cuộc là ai? Thần y Lâm? Hay là …Lâm Chính!”, Lương Tiểu Điệp có lẽ vừa mới điều chỉnh được tâm trạng của mình nên nghiêm túc hỏi một lần nữa.

“Thực ra đều là anh cả. Thần y Lâm là Lâm Chính, Lâm Chính là thần y Lâm”, Lâm Chính nói.

Tiểu Điệp há mồm trợn mắt trông vô cùng đáng yêu. Một lúc sau cô ta lại bật cười, rồi nụ cười tắt ngấm.

Giống như đang bị chạm dây thần kinh vậy.

“Tiểu Điệp, em không sao chứ?”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.

“Không sao…không sao…”, Lương Tiểu Điệp ôm đầu.

“Em như này chắc không đi học nổi đâu, hay là về nhà nghỉ ngơi nhé”, Lâm Chính nói.

“Anh…đưa tôi tới chỗ chị tôi! Tôi muốn chị tôi…giờ gặp chị ấy!”, dường như Tiểu Điệp nghĩ ra điều gì đó bèn ngồi lên ghế sau xe điện và kêu lên.

Giờ đây cô ta vô cùng bấn loạn. Cô ta cần một người có thể xác thực cho mình. Mà trước mắt người có thể làm được việc đó ngoài Lương Huyền Mi ra…cô ta không thể tìm được ai khác.

. Truyện Mỹ Thực

Lâm Chính không hiểu nhưng vẫn không từ chối, chỉ lái xe đi về phía bệnh viện. Trên đường đi Tiểu Điệp không hề lên tiếng, chỉ túm chặt áo của Lâm Chính và cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.

Họ bước vào phòng bệnh.

“Ơ! Tiểu Điệp, không phải là em đi học sao? Sao lại quay về đây?”, Lương Huyền Mi nhìn cô ta bằng vẻ không dám tin.

Lâm Chính bỏ mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt mình khiến Lương Huyền Mi mơ hồ đoán ra được điều gì đó.

“Chị nói xem người này có buồn cười không? Anh ta nói mình là thần y Lâm. Đúng là chọc em mà. Anh ta là một ông anh rể vô dụng mà lại tự xưng là thần y Lâm. Chị mau nói cho em biết, anh ta chính là hàng giả đi, chẳng qua là hóa trang thôi, có phải không?”, Lương Tiểu Điệp vội hỏi Lương Huyền Mi và bật cười.

Rồi cô ta nhìn Huyền Mi bằng ánh mắt đầy kỳ vọng. Không biết có phải là cô ta đang mong Huyền Mi sẽ vạch trần sự lừa gạt này hay không nữa.

Lương Huyền Mi nhìn cô ta chăm chăm, sau đó lắc đầu, cười chua chát; “Tiểu Điệp, thực tế thì…anh ấy không hề lừa em. Lâm Chính chính là…thần y Lâm!”

Nụ cười trên khuôn mặt Lương Tiểu Điệp tắt ngấm. Cô ta bàng hoàng nhìn Lương Huyền Mi, rồi lại nhìn Lâm Chính, sau đó hét lên và ngất lịm.

“Tiểu Điệp! Tiểu Điệp!”

Trong phòng bệnh. Lương Tiểu Điệp từ từ mở mắt. Lâm Chính trong bộ đồ thể thao ngồi bên cạnh. Lúc này anh đã quay trở lại bộ dạng của một Lâm Chính.

“Em tỉnh rồi à?”

Lâm Chính bước tới, rót cho cô ta một cốc trà.

“….”

Lương Tiểu Điệp hé miệng định gọi nhưng cổ họng cứng ngắc. Cô ta không biết lúc này phải xưng hô thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play