“Vậy thì tốt!”, Lâm Chính gật đầu: “Qua đây quay một video xin lỗi đi, sau đó đăng lên trang web của trường các cậu, để mọi người đều biết sau này cậu sẽ không quấy rầy Tiểu Điệp, thành tâm xin lỗi cô ấy!”.

Mặc dù cậu Vân rất không tình nguyện, nhưng vẫn phải gật đầu: “Vâng thưa thần y Lâm! Bây giờ tôi sẽ quay ngay”.

Nói xong, cậu ta lấy điện thoại đưa cho đàn em, mình thì đi đến trước mặt Lương Tiểu Điệp, cúi người xin lỗi.

“Quỳ xuống!”.

Lúc đó, Lâm Chính bỗng lạnh lùng lên tiếng.

Cậu Vân biến sắc, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

“Sao hả? Không muốn làm à?”, ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị.

Cậu Vân không bao giờ ngờ rằng thần y Lâm lại bắt mình phải quỳ xuống xin lỗi Lương Tiểu Điệp. Hơn nữa…còn phải quay lại. Anh ta muốn ép chết mình sao?

Nếu như đoạn video cậu ta quỳ xuống mà truyền tới trường học thì có lẽ cả đời này cậu ta cũng không ngóc đầu lên được. Cậu ta sẽ trở thành trò cười đối với trường học và thậm chí toàn bộ Yên Kinh này mất.

“Chết vinh còn hơn sống nhục. Thần y Lâm, anh quá đáng rồi đấy!”, cậu Vân tức giận, đập bàn gào lên.

“Chết vinh còn hơn sống nhục? Cậu mà cũng đòi vinh à? Cậu có tư cách gì mà nói thế?”, Lâm Chính hừ giọng, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu, lúc cậu ức hiếp em gái tôi, sỉ nhục em gái tôi, cậu có bao giờ nghĩ tới câu đó không? Lúc cậu bắt nạt những học sinh khác sao không nghĩ đến, giờ còn bày đạt làm ra bộ cao sang lắm. Cậu không cảm thấy buồn nôn à?”

“Anh…”, cậu Vận tức hằm hằm.

“Nghe đây, hoặc là cậu tự quỳ xuống xin lỗi em tôi. Hoặc là…để tôi giúp cậu”, Lâm Chính nheo mắt.

Cậu Vân tức run, há miệng ra nhưng không biết nói gì. Nếu mà để Lâm Chính ra tay thì có lẽ không chỉ đơn giản là quỳ đâu!

Vậy phải làm sao? Phải làm thế nào bây giờ? Không quỳ mà đối đầu với thần y Lâm thì khác gì tự sát?

Còn nếu quỳ thì sau này ngóc đầu kiểu gì? Cậu Vân đắn đo, hai chân cứ nhón tới nhón lui. Thế nhưng cuối cùng thì cậu ta vẫn phải bặm môi, đau khổ quỳ xuống trước áp lực mà thần y Lâm gây ra.

Phụp! Hai đầu gối chạm đất, đám đông thất kinh. Lương Tiểu Điệp cũng trố tròn mắt, nhìn cậu Vân đang quỳ trước mặt mình bằng vẻ không dám tin.

Đây là nhân vật làm mưa làm gió trong trường đấy. Là một trong tứ đại công tử vô cùng nổi tiếng. Vậy mà cậu ta lại quỳ như vậy sao? Lúc này, Lương Tiểu Điệp cảm thấy đầu óc trống rỗng.

“Xin…xin lỗi Tiểu Điệp, anh biết sai rồi. Anh…anh đảm bảo sau này sẽ không quấy rầy em nữa, xin em…tha thứ cho anh…”, cậu Vân phải cố gắng lắm mới dặn ra được vài từ. Những lời cậu ta nói đều được ghi lại bằng điện thoại.

“Chuyện đã qua thì cho qua…Sau này anh đừng gây phiền phức cho tôi là được…”, Lương Tiểu Điệp cũng đơ người.

“Được…”, cậu Vân bặm môi, trầm giọng.

“Tạm được rồi!”

Lâm Chính phất tay: “Quay xong chưa?”

“Thần…y Lâm…quay xong rồi…”, người này run rẩy nói.

“Vậy thì gửi lên trang web của trường đi”.

Người này do dự, liếc nhìn cậu Vân. Cậu Vân mặt cắt không ra máu, run rẩy định nói gì đó nhưng không dám.Người kia đành phải làm theo lời Lâm Chính nói, gửi đoạn video lên diễn đàn của trường. Video vừa được tung lên, diễn đàn lập tức bùng nổ.

Mới có 10 phút mà đã đạt tới con số hàng chục nghìn lượt xem. Vô số người cảm thấy kinh ngạc. Họ không dám tin. Đây là cậu Vân đấy. Là một trong tứ đại công tử của trường cơ mà. Vậy mà quỳ xuống trước mặt người khác. Hơn nữa đối phương còn là Lương Tiểu Điệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play