Thế nhưng ông ta vừa đưa bút ra thì Lâm chính đã làm động tác mời. Nụ cười trên gương mặt Y Vương Hàn Thành tắt lịm.

“Cậu Lâm đang từ chối tôi phải không?”, Y Vương Hàn Thành lạnh lùng nói.

“Ông còn cần tôi nói thẳng ra nữa à?”

“Cậu Lâm! Điều kiện chúng tôi đưa ra đã hậu hĩnh lắm rồi, lẽ nào vẫn không đủ sao?”

“Không, ông nhầm rồi. Chỉ đơn giản là tôi không có hứng thú với Hàn Thành”.

“Cậu nói gì”.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao”, đám người phía sau ông ta đùng đùng nổi giận và chửi mắng.

“Cậu Lâm, Hàn Thành chúng tôi đã tôn trọng cậu lắm rồi. Điều kiện đưa ra này cũng không phải là dễ dàng gì, vậy mà cậu định phụ hết thảy sao?”, Y Vương Hàn Thành lạnh giọng.

“Tôi nói rồi, tôi không có hứng với các người. Nếu như các người vẫn không hiểu thì tôi nói thẳng nhé. Tôi coi thường y thuật Hàn Thành”.

“Khốn nạn”, Y Vương Hàn Thành không nhịn được thêm nữa. Ông ta chửi rửa: “Cậu tưởng cậu thắng tôi thì Hàn Y thật sự thua Trung Y sao? Cậu nhầm rồi, tôi không phải là người giỏi nhất trong giới Hàn Y. Nếu như lần này tới đây không phải tôi mà là Thánh Y đại nhân thì cậu nghĩ mình sẽ thắng được sao?”

"Vậy lần sau bảo Thánh Y tới tặng quốc tịch cho tôi đi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Cậu…Cậu…đúng là không biết điều”.

Y Vương Hàn Thành tức giận quay người bỏ đi. Đám đông cũng trừng mắt với Khiết Thần và đồng loạt rời đi theo.

Lâm Chính nhìn theo bóng lưng họ, sau đó liếc mắt nhìn sang bên cạnh: “Ra đi”.

Ở một góc ngoặt, một bóng người bước ra. Đó chính là Mạc Thanh.

“Cậu Lâm”, Mạc Thanh tỏ vẻ lúng túng.

“Giờ đã yên tâm chưa”, Lâm Chính hỏi.

“Hả…”, Mạc Thanh không biết phải trả lời như thế nào.

“Ông về đi”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi đóng cửa lại.

“Đợi chút”, Mạc Thanh kêu lên.

“Sao nữa”, Lâm Chính chau mày.

Mạc Thanh lấy ra một chiếc hộp màu đen đưa bằng hai tay tới trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính ngạc nhiên. Trên nắm chiếc hộp là một ngôi sao năm cánh đỏ rực.

“Cậu Lâm, Hiệp hội Y học Hoa Quốc đưa cho cậu cái này. Phía trên dặn phải tôn trọng ý kiến của cậu Lâm. Nếu như cậu Lâm đồng ý nhập tịch Hàn Thành thì không được phản đối. Nếu cậu Lâm không đồng ý nhập tịch thì đưa hộp này cho cậu. Từ hôm nay trở đi cậu Lâm sẽ trở thành hội trưởng hội Giang Nam của hiệp hội Trung Y Hoa Quốc”.



Tô Nhu trở về nhà. Cô bước đi trong dáng vẻ nhàn nhã vui vẻ. Khuôn mặt không giấu nổi niềm vui.

“Gặp chuyện gì vui vậy?”, Lâm Chính cất chiếc hộp, quay qua nhìn.

“Em thành công rồi”, Tô Nhu kích động nói.

“Có một nhà đầu tư đã chủ động liên hệ với em, hơn nữa còn đồng ý với phương án của em nữa. Ngày mai em sẽ lập công ty, năm mươi triệu tệ đấy”

Tô Nhu không ngờ mình có thể được rót vốn nhiều như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play