Sau đó, hai tay dang ra hai bên trái phải.

Sức mạnh vô hình bỗng chốc giáng xuống.

Ầm ầm!

Tiếng nổ long trời lở đất vang khắp núi Thiên Côn.

Sau đó thì thấy ngọn núi không mấy cao trước mặt bỗng nhiên bị chẻ làm đôi!

Sức mạnh hùng hậu tỏa ra từ vách núi, lan rộng ra xung quanh.

Lưu Quy vừa mới chui ra lập tức bị luồng sức mạnh đó đánh trúng, cả người ngã từ trên vách đá xuống, đập mạnh xuống nền đất, nôn ra máu, tình trạng cực kỳ tồi tệ.

“Bố!”.

Lưu Vô Hằng mặt đầy bụi đất vô cùng kinh hãi, vội vàng chạy tới, dìu Lưu Quy dậy.

“Phó môn chủ, ông không sao chứ?”.

“Phó môn chủ!”.

Những người còn lại đều chạy tới.

Lưu Quy lại nôn ra hai ngụm máu, tinh thần hơi mơ hồ.

Lệ Vô Cực ngơ ngác nhìn ngọn núi như bị thiên thần chém làm đôi trước mặt, đầu óc vang ong ong.

Các đệ tử Kỳ Lân Môn ở xung quanh cũng như vậy.

Đây là chuyện mà sức người có thể làm được sao?

Đây rõ ràng là sức mạnh của thần, là chuyện mà chỉ có thần linh mới có thể làm được.

“Phó môn chủ Lưu, thế nào? Kỳ Lân Biến của tôi không tệ chứ nhỉ?”, Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng đi tới.

Bọn họ vô cùng kiêng dè.

“Cậu… bắt đầu học Kỳ Lân Biến từ khi nào?”, Lưu Quy ôm ngực, yếu ớt nhìn Lâm Chính.

“Có lẽ là… một tiếng trước bắt đầu học”, Lâm Chính nói.

“Một tiếng trước?”, Lưu Quy sững sờ, sau đó cười lớn: “Thần y Lâm, đã là lúc nào rồi mà cậu còn lừa tôi? Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?”.

“Vậy ông cảm thấy tôi có cần phải lừa ông không? Kỳ Lân Biến là trưởng lão Kinh Mẫn truyền dạy cho tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Con ngươi của Lưu Quy co rụt lại.

“Trên thế gian… còn có thiên tài như vậy sao?”, Lưu Vô Hằng lẩm bẩm.

“Được rồi, bây giờ chúng ta nên tính sổ rồi! Ông muốn giết tôi, vậy tôi giết ông cũng không có gì quá đáng nhỉ?”. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Gợn Sóng Không Tên
4. A Chức
=====================================

Lâm Chính khẽ quát, mắt hiện lên vẻ hung dữ, sau đó định ra tay.

“Ngăn anh ta lại!”, Lưu Vô Hằng gào lên.

Nhưng không ai dám động đậy.

Người trước mặt một chiêu mở đầu đã dọa sợ các đệ tử Kỳ Lân Môn từ lâu, ai còn dám so chiêu với người như vậy?

“Khốn nạn!”.

Lưu Vô Hằng không còn cách nào, chỉ đành nhắm mắt đánh liều xông lên.

Nhưng hắn đâu thể nào là đối thủ, vừa mới đến gần đã bị Lâm Chính tóm cổ, nâng lên cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play