“Sư huynh, thực ra chúng ta không cần tới khe đó. Sợ gì chứ. Huynh nghĩ mà xem, hang đó cũng chỉ to tới mức như vậy, lại hiểm trở, chẳng có gì. Chúng ta ngồi đây, ôm cây đợi thỏ! Huynh không cảm thấy như vậy thì chúng sẽ phải ngoan ngoãn ra đầu hàng sao?”, người tên Trương Bồi mỉm cười nói.

Lưu Vô Hằng giật mình, nhìn người này và nói: “Ý của cậu là…”

“Ở đó không có nước, không có thức ăn, chúng ta đợi vài ngày chắc chắn bọn chúng sẽ ngoan ngoãn bò ra thôi, nếu không bọn chúng sẽ chết đói, chết khát mất”, Trương Bồi mỉm cười.

Lưu Vô Hằng hai mắt sáng rực.

“Cậu nói có lý”, hắn trầm giọng rồi lại nhìn vào khe núi: “Chúng ta đợi ở đây. Chúng có chạy đằng trời”.

“Đúng vậy, Vô Hằng sư huynh, chúng chạy lâu như vậy, chắc cũng đói lắm rồi. Để vài người canh chừng ở đây, chúng ta về ăn uống nghỉ ngơi thôi”, Trương Bồi mỉm cười nói.

“Không cần, chúng ta ăn ở đây luôn. Nổi lửa, nướng thịt, lấy rượu ra đây”, Lưu Vô Hằng phất tay, mỉm cười nói.

“Được! Được!”, Trương Bồi gật đầu, lập tức chạy xuống sắp xếp. Một lúc sau, khói lửa bay lên. Mùi thơm của thịt nướng cũng bay cả vào trong hang núi. Lệ Vô Cực đứng ngoài cửa hang không khỏi nuốt nước bọt ừng ực. Bữa tối hắn cũng không ăn nhiều, chạy cả đêm nên đương nhiên là đói cào ruột.

“Này, Lệ Vô Cực, cậu và sư phụ với thần y Lâm mau ra đây đi. Ra đây có rượu, có thịt, chỉ cần cậu đồng ý thì tất cả chỗ này đều là của cậu. Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo tông môn sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu đâu!”, Trương Bồi tu rượu ừng ực, sau đó lên tiếng.

“Ha ha, rượu ngon!”

“Nào sư huynh, xé miếng đi!”

“Ồ, thịt thơm ghê!”

“Vô Cực sư đệ, muốn ăn không? Muốn ăn thì tới đây!”

“Cậu chỉ cần ngoan ngoãn bò ra đây thì miếng đùi gà này sẽ là của cậu”.

“Ha ha…”

Tiếng cười vang khắp khe Phi Ưng. Lệ Vô Cực tái mặt, không nói gì. Hắn chỉ ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần. Thế nhưng tiếng bụng kêu ùng ục vẫn vang lên bên tai…

Đúng lúc này…

Ầm! Một âm thanh nặng nề vang lên.

Lệ Vô Cực giật mình, quay qua nhìn thì thấy Lâm Chính bỗng đứng dậy…

“Kết thúc rồi sao?”.

Lệ Vô Cực vô cùng vui mừng, vội hỏi.

“Không đơn giản như thế”, Kinh Mẫn yếu ớt nói: “Mặc dù thiên phú của cậu Lâm đúng là ở cấp bậc siêu phàm, nhưng Kỳ Lân Biến cũng không phải công pháp bình thường, chỉ chốc lát sao có thể dễ dàng hiểu được? Trong thời gian ngắn, cậu ấy có thể lĩnh ngộ được một phần nội dung chủ yếu là đã không tệ”.

“Sư phụ, không vội, chúng ta có thể để từ từ. Bây giờ những người đó cũng không định xuống đây, bọn họ còn đang uống rượu ăn thịt ở khe Phi Ưng”, Lệ Vô Cực nói.

“Có lẽ bọn họ đã học thông minh, biết cho dù chúng ta không ra ngoài cũng không thể ở đây quá lâu”.

“Vì sao?”.

“Bởi vì chúng ta là con người, chúng ta cần phải ăn cơm uống nước, đợi chúng ta đói khát đương nhiên sẽ tự ra ngoài. Thay vì cố gắng bắt chúng ta, chi bằng từ từ đợi chúng ta ra ngoài đầu hàng”, Kinh Mẫn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play