“Sư huynh, chúng tôi… chúng tôi cũng đâu còn cách nào khác. Đã tìm khắp núi Thiên Côn rồi nhưng vẫn không thấy tung tích của thần y Lâm kia đâu cả”, một đệ tử nhăn nhó đáp.

“Hay là thần y Lâm đã trốn khỏi núi Thiên Côn?”, có người nghi ngờ.

“Không thể nào! Sau khi chúng ta phát hiện thần y Lâm biến mất đã lập tức thông báo cho đệ tử dưới núi phong tỏa núi Thiên Côn. Bây giờ núi Thiên Côn nội bất xuất ngoại bất nhập, trừ khi thần y Lâm biết bay, nếu không chắc chắn vẫn còn ở trên núi”.

“Vậy anh ta trốn ở đâu chứ?”.

Ai nấy đều tỏ vẻ khó hiểu.

Lưu Vô Hằng siết chặt nắm tay, cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Nhưng đúng lúc này, Lưu Quy ở phía sau bỗng nhỏ giọng quát: “Vô Hằng, nội bộ tông môn… con đã phái người tìm kiếm chưa?”.

Ông ta vừa dứt lời, Lưu Vô Hằng lập tức há hốc miệng.

“Nội bộ tông môn? Bố, con chỉ nghĩ anh ta sẽ trốn xuống núi… nhưng không ngờ tới anh ta sẽ trốn trong tông môn…”

“Đây gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nếu thần y Lâm vẫn còn trốn trong tông môn, cho dù chúng ta lật tung cả núi Thiên Côn lên thì có ích gì chứ?”, Lưu Quy lạnh lùng quát.

“Vậy… ý của bố là thần y Lâm vẫn đang trốn trong Kỳ Lân Môn chúng ta sao?”.

“Lập tức phái người đi lục soát!”.

“Vâng…”, Lưu Vô Hằng gật đầu, sai ngay đệ tử chạy vào tông môn.

“Khoan đã!”.

“Còn chuyện gì không bố?”.

“Con lập tức đi tìm Lệ Vô Cực, đưa cậu ta đến đây cho bố, bố đến địa lao xem thế nào”.

Lưu Vô Hằng nghe thấy thế liền hiểu ngay ý của Lưu Quy, gật đầu liên tục rồi chạy đi.

Lưu Quy nhanh chân bước về phía địa lao.

Hiển nhiên, ông ta cảm thấy mục đích của thần y Lâm không đơn giản chỉ là Thiên Huyền Thảo, mà là vì Kinh Mẫn kia.

Trong mắt ông ta, Kinh Mẫn quan trọng hơn cả Thiên Huyền Thảo, có sự uy hiếp lớn hơn đối với ông ta. Nếu thần y Lâm lấy trộm Thiên Huyền Thảo, ông ta cũng không cảm thấy có gì tổn thất, nhưng nếu thần y Lâm đưa Kinh Mẫn đi thì sau này chắc chắn sẽ thành đại họa.

Thế nên Lưu Quy vô cùng coi trọng, cũng vội vàng tiến về phía địa lao.

Đến trước địa lao, cánh cửa vẫn đóng chặt, mấy đệ tử đứng trước cửa vẫn bất động.

“Phó môn chủ, xem ra địa lao không có chuyện gì cả”, đệ tử ở bên cạnh cười nói.

Lưu Quy gật đầu, lướt mắt nhìn mấy đệ tử canh gác, vốn định xoay người rời đi, nhưng lại cảm thấy bất thường.

“Khoan đã!”.

Lưu Quy nhỏ giọng kêu lên.

“Phó môn chủ, sao vậy?”, người ở bên cạnh hỏi.

“Hỏi bọn họ xem tình hình thế nào”, Lưu Quy trầm giọng đáp.

Các đệ tử cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.

“Triệu sư đệ, Vương sư đệ, phó môn chủ hỏi các cậu ở đây có gì khác thường không?”, một đệ tử bước tới hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play