Lệ Vô Cực thấy thế thì nhíu mày.

Môn chủ Kỳ Lân Môn coi thần y Lâm là khách quý, nhưng không bày tiệc khoản đãi, mà nấu bừa mấy món để ứng phó qua loa đã là có vấn đề rồi.

Chắc chắn không phải là môn chủ Kỳ Lân Môn nhỏ nhen, mà là… bọn họ đang lên kế hoạch gì đó, không có thời gian để mời mọc thần y Lâm.

“Cảm ơn”.

Lâm Chính mở cửa ra, nhận đồ ăn rồi đáp.

“Thần y Lâm còn yêu cầu gì thì cứ nói, môn chủ đã bảo chúng tôi nhất định phải chiêu đãi thần y Lâm chu đáo”, đệ tử kia cười nói.

“Tôi không có yêu cầu gì cả, lát nữa tôi ăn xong sẽ đi ngủ luôn, nên hy vọng các anh đừng đến làm phiền, rõ chưa?”.

“Không vấn đề gì, thần y Lâm”.

Đệ tử kia gật đầu rồi rời đi.

Lâm Chính đóng cửa lại.

Lệ Vô Cực vẫn theo dõi sát sao không rời.

Hai tiếng tiếp theo, xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ.

Không khí xung quanh cũng càng ngày càng ngột ngạt.

Một cảm giác kỳ lạ vô cớ trào dâng trong lòng Lệ Vô Cực.

Tại sao xung quanh lại không có tiếng động gì?

Thậm chí cả tiếng dế kêu cũng biến mất.

Lệ Vô Cực tắt đèn trong phòng đi, hơi thở dần trở nên nghẹn lại.

Lúc này đã là gần 10 giờ đêm.

Đến lúc ra tay rồi…

Lệ Vô Cực thì thào.

Bộp!

Đúng lúc này, một tiếng bước chân rất khẽ vang lên.

Lệ Vô Cực hơi sửng sốt, trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

Hắn nhìn về phía đối diện.

Hắn phát hiện trong bóng tối phía trước bỗng xuất hiện mấy cái bóng.

“Đến rồi sao?”.

Lệ Vô Cực thầm kêu lên.

Không ngờ tất cả đều bị thần y Lâm nói trúng phóc.

Người của Kỳ Lân Môn… cuối cùng vẫn ra tay!

Đầu tiên bọn họ chặn mấy cửa sổ của phòng dành cho khách, sau đó bảy tám người đứng hai bên cửa chính, thậm chí trên mái nhà cũng có năm người thủ sẵn.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài căn phòng dành cho khách đã bị các cao thủ của Kỳ Lân Môn bao vây chặt chẽ.

Tất cả bọn họ đều che mặt, tay cầm trường đao trường kiếm, tuy trời tối đen, nhưng đao kiếm vẫn tỏa ra ánh sáng sáng loáng, nhìn rất đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play