Lệ Vô Cực cắn răng, đột nhiên đứng dậy định phản kháng.

Nhưng võ công của hắn đã mất hết, sao có thể kháng cự được?

Người của Kỳ Lân Môn cũng đã nhìn ra manh mối, nhưng bọn họ ngầm hiểu ý nhau không nói ra.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Môn chủ Kỳ Lân Môn, tôi cảm thấy ông vẫn nên điều tra chuyện này rõ ràng đi. Không bằng không cớ thì đừng vu oan cho người tốt”.

Bầu không khí trong điện lập tức thay đổi.

Đám đông đồng loạt nhìn về phía anh.

“Thần y Lâm!”.

Môn chủ Kỳ Lân Môn sầm mặt, nói: “Tôi đã nói rồi, đây là chuyện của Kỳ Lân Môn chúng tôi, người ngoài tốt nhất đừng nhúng tay vào! Hi vọng cậu có thể tuân thủ quy tắc của Kỳ Lân Môn chúng tôi, như vậy thì cậu vẫn là khách của chúng tôi”.

“Nhưng tôi cũng đã nói rồi, Lệ Vô Cực là bạn tôi. Bạn tôi gặp chuyện bất công, sao tôi có thể ngồi yên? Môn chủ Kỳ Lân Môn, nếu ông phán xét bạn tôi có tội thì xin mời đưa chứng cứ ra. Nếu có chứng cứ, tôi sẽ không can dự, Vô Cực tùy các ông xử trí!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu… Họ Lâm kia! Đừng nghĩ cậu có thuốc tăng thọ thì muốn làm gì cũng được! Tôi nói cậu biết, nơi đây là Kỳ Lân Môn, cậu không muốn ra khỏi nơi này nữa sao?”.

Lưu Quy quát lên.

Ông ta vừa dứt lời, các đệ tử xung quanh lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Chính một cách hung dữ.

Bầu không khí nơi đây lập tức trở nên nặng nề.

Các trưởng lão cũng đứng dậy, nhíu mày nhìn cảnh này.

Không ai có thiện cảm với thần y Lâm.

“Phó môn chủ Lưu, ông đang uy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính hơi nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi.

“Phải thì đã sao?”.

Lưu Quy lạnh lùng nói, vẻ lạnh lùng trong mắt càng đậm thêm.

“Nếu vậy, có lẽ ông sẽ rắc rối đấy”, Lâm Chính lắc đầu đáp.

Lâm Chính không nói gì, chỉ đứng lên.

Cùng lúc đó, tất cả các đệ tử xung quanh đều xúm lại.

Bọn họ nhìn chằm chằm Lâm Chính, ai nấy vẻ mặt lạnh lùng, mắt sáng như đuốc, dáng vẻ sẽ lao tới tấn công bất cứ lúc nào.

Lưu Quy cũng lạnh lùng nhìn anh.

Tuy đây là thần y Lâm nổi tiếng như cồn, nhưng là phó môn chủ của Kỳ Lân Môn, hơn nữa còn đang ở Kỳ Lân Môn, ông ta cảm thấy mình không có lý do gì phải sợ Lâm Chính cả.

Xung quanh giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Nhưng đúng lúc này, môn chủ Kỳ Lân Môn bình thản lên tiếng.

“Tất cả yên lặng, lui xuống hết đi!”.

Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.

“Môn chủ”, Lưu Quy vội vàng nhìn về phía môn chủ Kỳ Lân Môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play