“Đợi một chút”, ông cụ mỉm cười, đi tới nghe máy.

Một lúc sau, sắc mặt người đàn ông tái nhợt. Ông cụ tắt máy, vẻ hiền từ khi nãy lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận.

“Người này có phải tên là Sở Diêu Hàng không?”, ông cụ chỉ vào người trên giường bệnh.

“Đúng vậy…sao thế?”, Sở Hoành bàng hoàng hỏi.

“Không chữa nữa, không chữa nữa! Phiền ông đưa cậu ta đi tìm người khác đi!”, người đàn ông đuổi đi với vẻ mặt khó coi.

“Hả?”, người nhà họ Sở như bị sét đánh ngang tai.

“Đang yên đang lành sao tự dưng lại không chữa nữa?”, Sở Hoành vội vàng hỏi.

“Tôi nói không chữa là không chữa. Hôm nay tôi có thể chữa cho bất kỳ ai ngoài Sở Diêu Hàng. Mọi người mau đi đi”, ông cụ tức giận nói.

Sở Hoành nghiến răng, quỳ xuống đất: “Thưa ông, tôi xin ông. Con trai tôi nó còn trẻ, nếu như không có chân nữa thì cả đời này của nó coi như xong, xin ông hãy giúp con trai tôi”.

Sở Hoành lúc này thật sự sợ lắm rồi.

Ông ta là ai chứ? Vậy mà hôm nay phải quỳ xuống trước một người thầy thuốc bình thường. Thế nhưng tới nước này rồi thì tôn nghiêm còn gì quan trọng nữa đâu.

Dù sao thì ông ta cũng chỉ có một thằng con trai mà thôi.

Người đàn ông thấy vậy thì không nỡ nhưng cũng chỉ biết thở dài bất lực: “Haizz, ông Sở. Tôi nói thật cho ông biết, dù ông có quỳ xuống thì tôi cũng sẽ không chữa cho con trai ông đâu, thậm chỉ là cả Giang Thành này cũng sẽ không ai chữa cho con trai ông hết”.

“Tại sao?”, Sở Hoành run rẩy.

“Bởi vì ông đã đắc tội với Lâm thần y”, người đàn ông quát lên.

“Lâm…Lâm thần y sao?”, Sở Hoành như bị sét đánh ngang tai.

Đánh giá thấp rồi!

Sở Hoành đã đánh giá thấp địa vị của Lâm thần y ở Giang Thành, thậm chí là cả giới Trung y Hoa Quốc rồi.

Bởi vì năng lực Trung y của anh đã chiến thắng cả y thuật của Hàn thành. Vì có anh mà cả giới trung y có thể ưỡn ngực tự hào.

Mặc dù rất nhiều người không biết tên thật của Lâm thần y là gì nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.

Bởi vì ba từ “Lâm thần y” đã sáng chói ở Hoa Quốc.

Đúng lúc này, cả Giang Thành, thậm chí là cả bộ phận Tây Y đều nhận được tin. Đó là Sở Diêu Hàng, người nhà họ Sở từ Xương Thị tới đã đắc tội với Lâm thần y.

Không ai biết Sở Diêu Hàng đã đắc tội kiểu gì và cũng không ai quan tâm tới điều đó. Bởi vì tất cả những vị trung y của Giang Thành đều có cùng một suy nghĩ…

Đó là không cứu. Dù Sở Diêu Hàng tốt xấu, giàu nghèo thế nào. Thì cũng đều không cứu!

Dù gì người mà anh ta đắc tội cũng là Lâm Thần y! Anh ta đã đắc tội với tín ngưỡng của giới bác sĩ Giang Thành.

Đương nhiên, thông tin này không phải do Lâm Chính để lộ ra. Lâm Chính cũng chẳng có hứng thú làm điều đó. Tất cả đều do Mã Hải cố tình rắc thông tin ra ngoài.

Mà tin này thì suýt nữa đã khiến Sở Diêu Hàng mất mạng.

“Chân của con trai cậu sắp không giữ được nữa rồi. Nếu như cậu không muốn nửa đời sau của thằng bé ngồi xe lăn thì tôi khuyên ông ngay lập tức đưa cậu ta tới gặp Lâm thần y cầu xin giúp đỡ đi. Lâm thần y mà không lên tiếng thì cả cái Giang Thành này không có ai dám chữa cho con cậu đâu”, ông cụ lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play