Lệ Vô Cực phẩy tay, gật đầu liên tục với Lâm Chính: “Nhưng điều khiến tôi rất tò mò là hình như anh không hề có căn cơ võ học gì cả. Anh không sử dụng các chiêu thức võ học, mà chỉ dùng sức mạnh và tốc độ để đấu với tôi. Sao nào? Anh đang giấu chiêu sao?”.
“Anh thì khác sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Xem ra chúng ta cũng như nhau cả thôi”, Lệ Vô Cực bình thản đáp.
Thực ra Lâm Chính biết võ thuật.
Võ học của đảo Vong Ưu anh đã học được bảy tám phần, hơn nữa tuyệt kĩ các lộ anh ít nhiều đều biết một chút.
Nhưng anh cảm thấy những lộ số võ học đó so với quyền cước loạn xạ của anh không có khác biệt gì quá lớn, nên mới không dùng.
Nhưng Lệ Vô Cực cũng không thể hiện quá nhiều chiêu thức.
Hắn không những không dùng võ học của bản thân, mà còn nhìn chằm chằm vào lộ số ra chiêu của Lâm Chính để tìm sơ hở đánh bại anh.
Không thể không nói hắn là một kỳ tài võ học.
Đáng tiếc Lâm Chính hay dùng vô chiêu thắng hữu chiêu.
“Cứ thế này thì chán lắm, tôi vẫn nên nghiêm túc chút thì hơn”.
Lệ Vô Cực nhìn xung quanh một lượt, hít sâu một hơi: “Đúng lúc các khán giả đã bố trí ổn thỏa, tôi cũng nên ấn anh xuống đất, để người đời biết người được gọi là thần y Lâm cũng chỉ là hạng hư danh”.
Dứt lời, hắn liền sải bước đi về phía Lâm Chính.
Lệ Vô Cực vừa sải bước, ý cảnh xung quanh liền có sự thay đổi.
Lâm Chính nhíu mày, khi nhìn về phía Lệ Vô Cực…
Vèo!
Lệ Vô Cực ở trước mặt bỗng biến mất.
Lâm Chính hơi sửng sốt, vội ngoảnh đầu lại.
Nhưng ngay sau đó…
Bốp!
Một bàn tay bỗng bóp lấy cổ Lâm Chính, sau đó dùng sức, nhấc bổng anh lên.
Sức mạnh bá đạo tác động trực tiếp lên cổ Lâm Chính, dường như muốn bóp chết anh.
Cùng lúc đó, tay còn lại hóa thành thủ đao, đâm thẳng về phía lồng ngực Lâm Chính.
Mọi người xung quanh đều kinh hãi.
Đây là muốn giết thần y Lâm sao?
Phập!
Không có gì ngoài ý muốn, nhát thủ đao này đâm mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.
Sức mạnh khủng khiếp tỏa ra một luồng sóng âm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT