918 thắng gấp ngay trước cổng khách sạn.
Lâm Chính mở cửa xe ra, bước vào trong.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
A Chức2.
Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy3.
Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô4.
Em Quyến Rũ Hơn Họ=====================================
“Sở Diêu Hàng!”.
Lâm Chính hét lên, sau đó lấy một cây kim châm cứu đâm vào bắp đùi mình, giơ chân đạp Sở Diêu Hàng.
Sở Diêu Hàng không kịp đề phòng, lập tức bị đạp trúng.
Một sức mạnh trước nay chưa từng thấy đánh thẳng vào ngực anh ta.
Rắc!
Tiếng xương cốt nứt gãy lập tức vang lên.
Sở Diêu Hàng nôn ra máu, bay ra xa, đâm vỡ hai vật dụng trang trí bằng thủy tinh, đâm thẳng vào tường, sau đó mới ngã lăn xuống. Khi rơi xuống đất, cả người anh ta đã vô cùng thảm hại.
Tất cả mọi người kinh hãi.
“Cái gì?”.
Người đàn ông trung niên cũng sửng sốt.
Lại thấy Lâm Chính rút cây kim châm cứu trên đùi ra, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía anh ta.
“Dừng tay!”.
Một giọng quát vang lên từ bên cạnh.
Sau đó, vài người đàn ông mặc vest tạo thành bức tường người, chặn trước mặt Lâm Chính.
“Tôi không giết cậu ta, tôi chỉ đánh hai chân cậu ta tàn phế, cho nên, hãy tránh đường ra!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Khốn nạn!”
Thấy Lâm Chính ăn nói ngông cuồng thì người đàn ông trung niên đùng đùng nổi giận.
“Lâm Chính, cậu đừng có quá đáng quá”.
“Ông biết tôi?”
“Đương nhiên tôi biết cậu, nếu không sao tôi lại chạy tới đây để ngăn Diêu Hàng chứ”, người này chính bố của Sở Diêu Hàng – Sở Hoành. Ông ta nổi giận nói: “Những hành động ngày hôm nay Sở Diêu Hàng gây ra đúng là quá đáng nhưng chưa tới mức là tội đồ. Lâm Chính, tôi biết cậu cống hiến rất lớn cho đất nước nhưng cũng không nên vô pháp vô thiên như vậy”.
Đám đông xung quanh thất kinh. Cống hiến lớn cho đất nước sao? Cống hiến gì vậy?
Hơn nữa cái đồ bỏ đi Lâm Chính này từ khi nào trở nên lời hại tới mức có thể đạp bay Sở Diêu Hàng như thế chứ? Sở Diêu Hàng xuất thân từ quân đội đấy.
Tất cả đều há mồm trợn mắt.
“Vô pháp vô thiên sao?”, Lâm Chính nói với vẻ vô cảm: “Con trai ông cầu hôn vợ tôi ngay trước mặt tôi, vậy thì kẻ vô pháp vô thiên thật sự là ai đây?”
Sở Diêu Hàng đã chạm vào giới hạn của Lâm Chính, chạm vào cái vảy ngược của anh thì anh có thể để yên sao?”
“Cậu…”, Sở Hoành tức tới mức á khẩu.
“Ông đã không quản nổi Diêu Hàng thì để tôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Chặn cậu ta lại”, Sở Hoành hét lên.
Đám vệ sĩ lập tức lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT