“Anh có mặt mũi lớn đến thế sao?”, Tô Nhu có chút không tin nổi, nói: “Nhà họ Sở là gia tộc lớn nhất nhì ở tỉnh Giang Nam, tuy cô Anna thân phận cao quý, nhưng…”.
“Yên tâm, cô ấy sẽ bán cho anh ân tình này, dù gì anh cũng từng cứu đồng nghiệp của cô ấy. Nếu không được thì anh sẽ đi nhờ nhà họ Ninh hoặc nhà họ Từ”, Lâm Chính cười nói. .
Truyện Cổ ĐạiTô Nhu do dự một lúc, khẽ than: “Chỉ sợ người ta không xem trọng một nhân vật nhỏ như anh thôi! Vì anh mà đắc tội với nhà họ Sở, không có lợi… Đúng rồi Lâm Chính…”.
“Sao vậy?”.
“Thời gian này anh đừng chữa bệnh lung tung cho người khác nữa”.
“Vì sao?”.
“Em sợ có chuyện”, Tô Nhu ngập ngừng, hạ giọng nói: “Nếu anh thích y học như vậy, em sẽ bỏ tiền giúp anh đăng ký thi lấy bằng. Trước khi lấy được bằng, anh đừng chữa bệnh lung tung cho người ta nữa…”.
Nếu người ta có mệnh hệ gì thì chắc chỉ có thể bán nhà bồi thường.
Trong mắt Tô Nhu, Lâm Chính chỉ là một bác sĩ tay mơ.
Lâm Chính cười chua chát nói: “Được!”.
…
Hai người về nhà, tắm rửa xong thì mỗi người đi ngủ.
Chưa ngủ được bao lâu thì chuông điện thoại lại vang lên.
Nhưng đó là điện thoại của Trương Tinh Vũ và Tô Quảng.
“Alo? Ai đó? Cục trưởng Hác của Cục Y tế? Sao vậy? Thần y Lâm? Cái gì mà thần y Lâm? Nhà chúng tôi không có thần y Lâm, Cục trưởng Hác, ông gọi nhầm số phải không?”.
“Ông là người của bệnh viện Nhân Dân thành phố? Viện trưởng Hồ? Chắc ông lầm rồi, nhà chúng tôi đúng là có một người họ Lâm, nhưng cậu ta không phải bác sĩ. Gọi nhầm rồi, gọi nhầm rồi!”.
“Ông tìm ai? Lại là thần y Lâm? Tôi đã nói nhà chúng tôi không có thần y Lâm! Các người còn gọi quấy rầy nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
“Cút!”.
…
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ nhận điện thoại suốt cả đêm, nội dung của mấy cuộc điện thoại này lại giống nhau đến sợ.
Tất cả đều là tìm thần y Lâm.
“Thần y Lâm này rốt cuộc là ai?”, Trương Tinh Vũ cúp máy, tức giận nói: “Sao lại gọi đến nhà chúng ta? Đêm hôm có để người khác ngủ không?”.
“Tôi thấy chúng ta bị người ta phá rối rồi, có phải bà đắc tội với ai rồi không?”, Tô Quảng hỏi.
“Không có, ai cũng biết tính tình tôi rất tốt. Sao hả? Ông thấy tính tôi rất xấu à?”.
“Không… không…”.
Hai người tắt máy, sau đó ngủ tiếp.
Thật ra những cuộc gọi này có nhiều cuộc không phải gọi cho bọn họ, cũng có người gọi cho Tô Nhu và Lâm Chính. Nhưng điện thoại của Tô Nhu hết pin, tự động tắt máy. Còn Lâm Chính đã dự đoán được chuyện này từ trước, tắt máy từ lâu, những người này hết cách, chỉ đành gọi cho Tô Quảng và Trương Tinh Vũ.
Nhưng hai người họ lại không xem thời sự, đâu đã nghe tới thần y Lâm.
Ban đêm.
Tô Nhu đã mệt mỏi, tắm rửa xong là ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT