“Bố!”, Lương Huyền Mi kêu lên.

“Giữ chặt ông ấy”, Lâm Chính khẽ nói.

Lương Huyền Mi vội vàng làm theo. Lương Phong Nghiêm được ấn xuống, Lâm Chính lại cẩn thận châm kim cho ông ta.

“Anh, tình hình của bố có nghiêm trọng không?”, Lương Huyền Mi thấy Lâm Chính toát mồ hôi bèn vội vàng hỏi

“Yên tâm đi, mảnh gỗ không đâm vào chỗ hiểm, không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là…”

“Chỉ là sao ạ?”, Lương Huyền Mi chau mày.

“Ông ấy bị tổn thương tới kinh mạch, anh đang nối lại. Nếu như những vết nối không thể khỏi hoàn toàn thì sau này ông ấy sẽ gặp khó khăn lớn trong việc luyện công…”, Lâm Chính khẽ nói. Lương Huyền Mi nghe thấy vậy bèn tái mặt.

“Yên tâm, cũng không phải là không khỏi được nhưng cần mất thời gian. Dù gì thì hệ thống thần kinh cũng nối liền mà, rất phức tạp. Dù là anh thì cũng không thể nào mà khiến chúng hồi phục lại như ban đầu được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Con người vốn là một thế giới lớn. Dù là Lâm Chính thì cũng có rất nhiều điều cần khám phá, nhất là về não và thần kinh. Con người là thực thể vô hạn.

“Những chuyện đó không quan trọng. Chỉ cần bố bình an vô sự là được”, Lương Huyền Mi cố gắng giữ bình tĩnh và mỉm cười nói.

Lâm Chính tiếp tục châm cứu. Căn phòng chìm vào im lặng. Một lúc sau Lâm Chính lên tiếng.

“Sáng mai em không cần đi, anh sẽ đi thay em”.

“Anh, chuyện này là do em. Em tự biết giải quyết”.

“Em không cần nói gì cả. Nếu em còn coi anh là anh thì chuyện này để anh giải quyết. Ngoan!”, Lâm Chính đanh giọng.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả. Huyền Mi, lẽ nào em không thật sự coi anh là anh sao?”, Lâm Chính tức giận nói.

Lương Huyền Mi run rẩy và cúi đầu: “Anh…em không có ý đó…”

“Vậy thì đừng nói gì nữa, để chữa khỏi cho bố đã nhé”.

Lâm Chính nói xong lại tiếp tục châm kim. Lương Huyền Mi đứng bên cạnh âm thầm lau nước mắt. Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, Lâm Chính thở phào.

“Chuyện này nghĩ cách giấu mẹ đi nhé, đừng để mẹ lo lắng”.

“Anh yên tâm, em biết phải làm thế nào”.

“Em đi chăm sóc cho mẹ đi, ở đây để anh lo”.

Lâm Chính nói xong bèn bước ra ngoài. Lương Huyền Mi nhìn theo bóng lưng của Lâm Chính và im lặng. Sau đó cô ta rảo bước đi ra ngoài.

Thế nhưng…cô ta không đi về phía phòng của Lương Thu Yến mà chạy về phía cổng chính…

“Huyền Mi đi đâu đấy?”, Lương Hồng Anh thấy Lương Huyền Mi chạy ra ngoài bèn hỏi.

“À…không…có gì…Lâm Chính bảo em đi lấy ít thuốc…”, Lương Huyền Mi cố nặn ra một nụ cười.

“Em bị thương như vậy rồi cơ mà, mau về nghỉ đi. Thuốc để cho chị”.

“Không cần đâu chị Hồng Anh, anh Lâm Chính vừa mới băng bó cho em. Thực ra em không sao cả”, Lương Huyền Mi lắc đầu.

“Thôi…được. Ông nội tìm chị có việc, vậy chị đi nhé”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play