Mặc dù Tô Nhu không có nhiều tình cảm với Lâm Chính, nhưng cô rất xem trọng danh phận vợ chồng, cho nên cô chắc chắn sẽ bảo vệ Lâm Chính!

“Tổng giám đốc Trương!”, Sở Diêu Hàng quát lên.

“Cậu Sở yên tâm! Đưa người đi cho tôi!”, Tổng giám đốc Trương lập tức la lên.

“Là các người ép tôi đấy!”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm Sở Diêu Hàng bằng ánh mắt lạnh băng, sau đó định ra tay.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói kích động mừng rỡ bỗng vang lên từ nơi cửa.

“Cậu Lâm! Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi!”.

Nói xong, một bóng người vội vã chạy đến, gập người chín mươi độ với Lâm Chính: “Cậu Lâm, chuyện lần trước đều là lỗi của tôi, dù có thế nào, xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”.

Người nơi đây đều trợn tròn mắt.

“Đây là… chú Mạc Thanh?”, Sở Diêu Hàng kinh hoảng.

Tổng giám đốc Trương cũng nhận ra người này, ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhiệm Mạc, ông đang làm gì vậy?”.

Mạc Thanh không đếm xỉa đến sự ngạc nhiên của bọn họ, giữ tư thế cúi người, không động đậy.

Nhưng Lâm Chính lại không lên tiếng.

Mạc Thanh cắn răng, giống như đã hạ quyết tâm gì đó, đột nhiên cong hai đầu gối quỳ xuống đất.

“Nếu cậu Lâm không chịu tha thứ cho tôi, Mạc Thanh sẽ quỳ mãi ở đây!”.

Cảnh này xuất hiện, sảnh tiệc nhốn nháo bỗng chốc yên lặng.

Khoảnh khắc này, nhịp tim và hơi thở của tất cả mọi người đều rơi mất một nhịp…

Không ai dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Rất nhiều người dụi mắt, hi vọng tất cả chỉ là ảo giác.

Bao gồm cả Sở Diêu Hoàng và Tổng giám đốc Trương. Thế nhưng thực tế hết sức phũ phàng.

“Chú…chú Mạc”, Sở Diêu Hoàng run rẩy kêu lên.

Tuổi của Mạc Thanh không lớn hơn Sở Diêu Hoàng là bao, nhưng vì thân phận nên phải gọi một tiếng là chú.

Thế nhưng hôm nay người mà Sở Diêu Hoàng gọi là chú…lại đang quỳ trước mặt Lâm Chính sao?

Điên rồi chắc? Thế giới này bị làm sao thế?

Mạc Thanh quỳ trước một kẻ ăn bám?

Sở Diêu Hàng cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Những người có mặt trong đại sảnh đều không dám lên tiếng.

Cảnh tượng quá sốc, tư duy của rất nhiều người đã không còn hoạt động được nữa. Giờ họ như bị dừng hình vậy.

Đương nhiên, người bị sốc nhất chính là Tô Nhu. Cô không biết Mạc Thanh. Nhưng dù là một người bình thường thì cũng không thể nào quỳ xuống trước mặt Lâm Chính như vậy được.

Cả Giang Thành này có ai mà không biết chồng của cô là một kẻ ăn bám chứ. Quỳ dưới chân một người như vậy thì sau này Mạc Thanh sống kiểu gì ở Giang Thành đây?

Nhưng Mạc Thanh không nghĩ như vậy. Đầu gối người đàn ông dát vàng, quỳ xuống là xỉ nhục. Thế nhưng…ông ta phải làm vậy thôi.

Ông ta quỳ là vì Trung y của Hoa Quốc.

Nếu ông ta không quỳ, vị thần y này một khi tức giận đi theo Hàn Thành, gia nhập hội bác sĩ của Hàn Thành thì sẽ là một tổn thất cực lớn đối với Trung y Hoa Quốc. Và như vậy thì ông ta cũng sẽ trở thành tội đồ.

Nghiệp này do ông ta tạo ra, ông ta phải hóa giải. Nên cái quỳ gối này là xứng đáng.

Chỉ có điều Lâm Chính không hề có hứng thú với Mạc Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play