“Cậu Trung! Nể mặt tôi, đừng làm khó cô Tô và cậu Lâm nữa! Để họ đi đi!”, Hàn Nam đanh mặt, nhìn chăm chăm Trung Hồng.

“Hàn Nam, chuyện này hình như không liên quan gì tới ông mà? Lẽ nào ônh định xen vào?”, Trung Hồng chau mày.

“Cậu Lâm và cô Tô Như là bạn của tôi. Cậu làm khó bọn họ, còn nói là không liên quan gì tới tôi sao?”, Hàn Nam hừ giọng.

“Vậy à?”, Trung Hồng tỏ ra khó chịu: “Vậy tức là ông cố tình tới là nhằm vào tôi à?”

“Cậu không làm khó bạn tôi thì đương nhiên tôi sẽ không làm khó cậu. Trung Hồng, nói về vai vế thì dù bố cậu có đứng đây cũng phải nể tôi vài phần. Lẽ nào hôm nay cậu định qua mặt tôi?”, Nam Hàn trầm giọng, thái độ vô cùng kiên quyết.

Trung Hồng tối mặt nhưng ngay lập tức lắc đầu: “Mặc dù ông dẫn theo nhiều người hơn tôi nhưng mà…Nam Hàn, tôi khẳng định người của ông không dám ra tay đâu. Đây là Hạ Kinh, là địa bàn của nhà họ Trung. Ông gây sự trên đất nhà họ Trung, ông ra tay với tôi thì đương nhiên là không có đường lui đâu. Hậu quả như thế nào chắc ông rõ”.

Dứt lời, Nam Hàn tái mặt. Đúng là như vậy. Uy lực của nhà họ Trung ở Hạ Kinh vô cùng khủng khiếp, ít nhất từ sắc mặt của Nam Hàn có thể nhận ra.

Nhưng nếu không thể cứu vãn được những hợp đồng hợp tác với tập đoàn Dương Hoa thì sau này Nam Hàn cũng khó sống. Ông ta do dự, cảm thấy âu sầu. Cả hai bên đều không nên gây tội, đương nhiên là ông ta đang cân nhắc được mất.

Đúng lúc này, có thêm một chiếc xe nữa lái tới đỗ ngay trước mặt Trung Hồng. Trung Hồng liếc nhìn biển xe, rồi nhìn về phía tay lái và kêu lên: “Chu mập! Sao anh lại tới đây!”

Hóa ra xe đó là của Chu Quý.

Chu Quý vội vàng bước xuống xe, lật đật chen vào giữa đám đông, cúi gập người trước mặt Lâm Chính: “Anh Lâm, trước đó đều là do tôi sai, xin anh…tha thứ cho tôi…”

Cảnh tượng đó khiến Trung Hồng hóa đá. Nam Hàn thì không ngạc nhiên cho lắm. Ông ta tin Chu Vấn là người thông minh. Cũng là người cẩn trọng. Chu Quý như vậy chắc chắn là do Chu Vấn ép. Tô Nhu vô cùng kinh ngạc. Cô nhìn Chu Quý với vẻ khó hiểu.

“Mọi người…chuyện gì vậy?”, Tô Nhu lắp bắp hỏi.

Chuyện ở quán trà, Lâm Chính cũng không hề kể cho Tô Nhu biết.

“Anh cũng không rõ lắm”, Lâm Chính lắc đầu, sau đó nói với Chu Quý: “Anh Chu, anh làm gì vậy? Tự dưng lại xin lỗi tôi?”

“Anh Lâm, tôi tới xin lỗi vì chuyện trước đó…”

Chu Quý cố gắng nhẫn nhịn, hình như anh ta còn muốn nói gì đó. Thế nhưng Trung Hồng lúc này đã bước lên vài bước, ghì Chu Quý và lạnh giọng: “Anh làm gì vậy? Xin lỗi gì chứ? Anh điên rồi à?”

“Trung Hồng, tôi cũng hết cách rồi. Ông già ép tôi phải làm vậy”, Chu Quý khóc dở mếu dở.

“Tại sao?”

“Nghe nói thằng này có qua lại với Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa. Ông già nhà tôi lo tập đoàn Dương Hoa sẽ báo thù nên ép tôi tới xin lỗi”, Chu Quý bặm môi.

“Vậy sao?”, Trung Hồng cảm thấy bất ngờ, nhưng sau đó anh ta khẽ cười: “Đồ ngốc, làm gì có chuyện đó. Mà nếu có thật thì chắc cũng là mối quan hệ giữa Tô Nhu và Mã Hải. Là Tô Nhu có mối quan hệ với chủ tịch Lâm thôi. Còn anh ta – Lâm Chính, là cái thá gì chứ!”

“Thật sao?”, Chu Quý sửng sốt.

“Sao thế? Anh không biết à? Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa thích Tô Nhu. Chuyện này cả Giang Thành đều biết. Mã Hải quen Lâm Chính là đương nhiên vì ông ta muốn tiếp cận anh ta để tạo cơ hội cho chủ tịch Lâm. Dù gì thì hiện tại Tô Nhu và Lâm Chính cũng là vợ chồng về mặt pháp luật mà. Chủ tịch Lâm dù có một tay che trời và giàu có cỡ nào thì cũng phải nhượng bộ trước pháp luật chứ. Cách tốt nhất là ra tay với chính kẻ vô dụng đó”, Trung Hồng cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play