Thế nhưng chiếc xe vừa ra tới ngoại ô thì bỗng có một chiếc xe Mercedes Benz màu đen từ trong ngõ lao ra chặn ngang chiếc taxi. Người tài xế giật mình, vội vàng bấm còi.

Thế nhưng dù có bấm thế nào thì chiếc xe kia cũng không có ý định tránh ra. Dù tài xế có ấn còi thế nào thì chiếc xe cũng không hề nhúc nhích.

“Chệt tiệt. Ai thế không biết? Đồ thần kinh! Sao còn đứng đó mà không chịu lái đi chứ!”, người tài xế bốc hỏa, địnhbước xuống xe.

Đúng lúc này có thêm một chiếc xe khác chạy tới chặn ngay đuôi chiếc taxi. Ngay sau đó có không ít nam nữ đồng loạt đi về phía chiếc xe. Người tài xế trố mắt.

“Các người…là ai? Định làm gì? Cướp à? Tôi báo cảnh sát đấy!”, người tài xe lấy điện thoại ra, run rẩy nói.

“Bác tài, đừng sợ, chúng tôi chỉ là bạn của hai người khách ở trên xe của bác mà thôi!”

Người thanh niên bước tới, móc ra một xấp tiền vứt vào trong xe. Người tài xế thấy vậy thì lập tức trở nên vui mừng và vội chộp lấy xấp tiền nhét vào túi.

“Bác tài, bác có thể bước xuống không? Tôi có vài lời muốn nói với bạn của tôi”, Trung Hồng mỉm cười.

“Được được, người anh em muốn nói bao lâu cũng được. Chiếc xe này hôm nay sẽ là quán trà của mọi người!”, người tài xế cười hi hi, sau đó bước xuống xe, chạy lại một góc và đếm tiền.

“Anh Trung, đây là gì vậy? Anh có chuyện gì không?”, Tô Nhu mặt tối sầm, bặm môi nói.

“Tô Nhu, cô cứ thế mà về rồi sao? Việc hợp tác của chúng ta vẫn chưa bàn xong mà. Không ở lại thêm vài ngày à?”, Trung Hồng hỏi bằng vẻ ý vị.

“Trung Hồng, tôi hiểu ý của anh. Những gì cần nói thì tôi cũng đã nói hết rồi. Tôi là người đã có chồng, chính là người đàn ông bên cạnh tôi đây. Tôi hi vọng anh có thể hiểu là chúng ta không thể”, Tô Nhu nói giọng khàn khàn.

“Tô Nhu, có lẽ cô hiểu lầm tôi rồi. Tôi không nói là nhất định phải theo đuổi cô. Tôi chỉ muốn làm bạn đơn thuần thôi, cùng đi ăn, đi dạo, cô kết hôn hay chưa tôi không quan tâm. Điều mà tôi quan tâm là cô có còn ở bên tôi hay không”, Trung Hồng dịu dàng nói.

Tô Nhu đanh mắt. Lâm Chính cũng nheo mắt lại.

“Trung Hồng, anh coi tôi là không khí đây à? Trước mặt tôi mà anh bảo vợ tôi ở bên cạnh anh? Anh định cắm sừng tôi à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Mười triệu tệ”, Trung Hồng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.

“Cái gì?”, Lâm Chính tò mò nhìn anh ta.

“Tôi đưa anh mười triệu tệ, anh ly hôn với Tô Nhu, thế nào?”, Trung Hồng nói.

“Anh cũng khinh thường Lâm Chính tôi nhỉ”, Lâm Chính lắc đầu.

“Sao thế? Anh cũng cần người khác phải tôn trọng mình à? 10 triệu tệ không đủ? Được! Vậy tôi đưa anh 20 triệu tệ, thế nào?”, Trung Hồng hừ giọng.

Thế nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu.

“Đừng có được voi đòi hai Bà Trưng nữa. 30 triệu! Nếu như anh không lấy thì một đồng cũng không có đâu”, Trung Hồng nói tiếp: “Đừng được chẳng bằng mất!”

“Tôi đưa anh một trăm triệu tệ nhé!”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

Trung Hồng giật mình: “Cái gì??”

“Không nghe rõ à? Tôi nói, tôi cho anh một trăm triệu tệ, anh cút ngay lập tức. Sau này đừng làm phiền Tô Nhu nữa, được không?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

Một trăm triệu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play