Chu Quý gọi mấy tiếng liền, ông lão vẫn như không nghe thấy.

Điều này khiến đám người Chu Quý bối rối.

Lúc này, chú Nam quay đầu lại, nhìn Chu Quý, chỉ vào người kia hỏi: “Người kia là bạn của cậu sao?”

“Người kia?”, Chu Quý hơi sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể lúng túng gật đầu: “Đúng… Đúng vậy…”

“Cậu ấy là…”

“Ồ, anh ta tên là Lâm Chính, tôi vừa mới quen… Chú Nam, sao vậy? Người này đụng chạm gì tới chú sao?”, Chu Quý thận trọng hỏi.

Theo lý mà nói, một người như chú Nam không thể nào quen biết với người vô tích sự như chồng của Tô Nhu.

Loài ký sinh trùng cấp thấp như vậy… Sao có thể liên quan đến chú Nam được chứ…

Chắc chú Nam nhận nhầm người rồi!

Chu Quý tự an ủi trong lòng.

Lúc này, chú Nam đứng dậy đi về phía Lâm Chính.

Ông ta đi hơi chậm, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Lâm Chính.

Đám người Tiểu Yến đều sửng sốt, nhìn thấy chú Nam đến gần, mọi người đều lo lắng đứng dậy.

Chỉ có Lâm Chính vẫn ngồi đó, quay lưng về phía chú Nam, không hề nhúc nhích.

Mọi người cũng rất tò mò.

Nhưng lại thấy chú Nam dè dặt bước tới bên cạnh Lâm Chính, hơn nữa còn căng thẳng nhìn vào khuôn mặt Lâm Chính.

Chỉ liếc nhìn một cái, chú Nam đã gọi lớn:”Cậu Lâm?”

“Hả?”

Lâm Chính kinh ngạc quay đầu lại, kỳ quái nhìn về phía ông lão được gọi là chú Nam này, hờ hững nói: “Chúng ta quen nhau sao?”

“Cậu Lâm, là cậu thật sao? Ha ha, cậu quên lần trước chúng ta đã từng gặp nhau ở Dương Hoa rồi à?”, Chú Nam kích động nói.

Lâm Chính cau mày.

Khi đến Công ty Dương Hoa, anh thường sẽ không ngụy trang, chỉ khi rời khỏi Công ty Dương Hoa, quay về với Tô Nhu hoặc Lạc Thiên, anh mới ngụy trang, nhưng không ngờ rằng ông già này đã từng nhìn thấy anh khi anh ngụy trang.

“Khi đó tôi đang bàn chuyện với sếp Mã ở trong phòng họp thì cậu tới, chúng ta còn bắt tay đấy”, chú Nam vội nói.

Lâm Chính suy nghĩ, chợt nhớ ra.

“À, tôi nhớ ra rồi, là ông à…”

“Cậu Lâm đúng là quý nhân nhiều việc nên hay quên!”

Chú Nam cười ha ha nói

Kỳ thật ông ta căn bản không quen biết Lâm Chính, ông ta cũng chỉ gặp người này đúng một lần.

Sở dĩ ông ta khách sáo như vậy là vì người này có thể tùy ý cắt ngang cuộc họp của ông ta với Mã Hải, hơn nữa… Khi anh bước vào phòng họp, ông ta tận mắt nhìn thấy Mã Hải vội vàng đứng dậy, chạy tới rót trà, dọn chỗ cho anh…

Toàn bộ Dương Hoa có mấy người có thể khiến Mã Hải làm như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play