Anh ta không thể chịu đựng được!

“Hôm nay là sinh nhật của vợ tôi, tôi chỉ muốn đàn một bản nhạc làm quà sinh nhật cho cô ấy”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Anh… Quả thật là vô lý! Được! Nếu anh đã kiên trì, vậy tôi sẽ để anh đàn!”

Harry khó chịu, đột nhiên đứng dậy, hô to về phía những vị khách có mặt ở đấy: “Mọi người, xin hãy im lặng!”

Hội trường ồn ào náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều đưa mắt nhìn anh ta.

“Harry, tại sao cậu lại dừng bài diễn tấu? Xảy ra chuyện gì thế?” Trung Hồng ở bên này thắc mắc hỏi.

“Thật xin lỗi, Hồng à, không phải tôi không muốn diễn tiếp cho cậu nghe, chỉ là người này mạnh miệng yêu cầu được đàn một bản nhạc cho vợ nghe, thật xin lỗi, tôi tạm thời chỉ có thể làm một thính giả thôi, đối với những người đang mong đợi màn diễn tấu của tôi, tôi không thể không nói một tiếng xin lỗi”, Harry đầy áy náy nói.

Ngay sau khi anh ta nói xong, hội trường lập tức xôn xao.

“Cái gì?”

“Chuyện… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Người kia là ai? Rất hiếm khi được thấy cậu Harry diễn tấu cho chúng ta xem, đây là một cơ hội quý giá, anh ta không biết cậu Harry sao? Anh ta lại dám đuổi cậu Harry ư? Tự mình đánh đàn hả?”

“Đúng là không biết lượng sức mình!”

“Ngu ngốc! Cút xuống đi, anh nghĩ mình là ai?”

“Đúng vậy, cút đi! Chúng tôi không muốn nghe anh đánh đàn!”

“Cút!”

“Giám đốc! Giám đốc đâu? Mau đưa tên bại não này ra ngoài!”

“Giám đốc đâu?”

Những vị khách có mặt ở đấy lần lượt đứng dậy, mắng chửi Lâm Chính, thậm chí có người còn gọi giám đốc và nhân viên bảo vệ đến để đuổi Lâm Chính đi.

Khóe miệng Trung Hồng cong lên, mặc kệ không thèm để ý tới.

Harry cũng nghiền ngẫm nhìn anh.

Đây chính là điều anh ta muốn, anh ta tin rằng khán giả sẽ ủng hộ anh ta.

Tô Nhu vô cùng lo lắng, vội vàng đi về đi về phía Lâm Chính, muốn kéo anh đi.

Nhưng Lâm Chính ngồi xuống như nơi không người, anh đặt tay lên phím đàn piano.

“Đồ ngốc, anh chê chuyện này còn chưa đủ lớn sao?” Tô Nhu hơi tức giận.

Nhưng vào lúc này, Lâm Chính bắt đầu đánh đàn.

Giữa tiếng la hét giận dữ của đám đông và âm thanh xua đuổi của vô số người, anh bắt đầu đánh đàn.

Ngay lập tức, một tiếng đàn như âm thanh của tự nhiên truyền ra.

Nhân viên bảo vệ và Tô Nhu đều ngơ ngác.

Harry ở đầu bên kia cũng chợt nhíu mày, nhìn về phía Lâm Chính.

Nhưng nhìn thấy mười ngón tay của Lâm Chính gõ phím linh hoạt như có linh cảm, lướt nhanh trên những phím đàn.

Mỗi một lần ấn xuống, sẽ phát ra những âm thanh tuyệt vời thấm vào lòng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play