“Anh Chu, anh điên rồi? Mỗi người một chai á? Anh muốn chúng tôi chết luôn đấy hả?”, có người cuống lên vội kéo tay anh Chu

“Nếu không hạ gục được thằng này thì chúng ta coi như công cốc. Tôi thấy hắn cũng uống nhiều rồi, chẳng qua là chém gió thôi. Vậy thì chúng ta sẽ giúp hắn toại nguyện. Yên tâm đi, nó không uống nổi mấy chai nữa đâu. Mọi người cứ yên tâm mà uống”, Chu Quý trầm giọng.

“Nhưng…tửu lượng của chúng tôi không tốt như thế…”

“Để những người tửu lượng tốt lên trước đi. Đợi đến khi hắn ngã ngựa thì mọi người đâu phải uống nữa!”

“Chuyện này…thôi được”, người kia do dự nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Đúng lúc này phục vụ ôm vào một thùng rượu.

“Mọi người đừng để anh Lâm đây khinh thường chúng ta nha”, Chu Quý hô vang, mở thùng và phát cho mỗi người một chai. Ngay sau đó anh ta ngửa cổ, uống ngay trước mặt Lâm Chính.

Tầm nửa tiếng sau, vài chiếc xe cứu thương đỗ trước nhà hàng. Trung Hồng đang thưởng thức âm nhạc phải giật mình, trơ mắt nhình đoàn y tế bước vào trong.

“Chuyện gì vậy?”, Trung Hồng đanh mặt hỏi người bên cạnh. Người này lập tức chạy đi hỏi. Một lúc sau người này quay lại, nói nhỏ vào tai Trung Hồng.

“Cái gì?”, Trung Hồng thảng thốt.

“Anh Trung…chuyện gì vậy?”, Tô Nhu bàng hoàng, nhìn đám nam nữ mềm như cọng bún được khiêng lên xe cứu thương mà cảm thấy khó hiểu.

“À…không có gì! Do Chu Quý vui quá nên uống hơi nhiều…say thôi…không sao…”, Trung Hồng cố gặng cười.

“Vậy sao? Tôi nhớ chồng tôi uống cùng với Chu Quý. Lẽ nào anh ấy cũng say rồi”, Tô Nhu vội vàng đứng dậy.

“Để tôi đi xem thế nào”.

“Tô Nhu”, Trung Hồng vội vàng gọi. Thế nhưng lúc này một giọng nói vang lên.

“Bà xã, anh không sao. Anh không biết uống nên anh Chu cũng không bắt anh uống gì cả”.

Nghe tới đây, hai người đồng loạt quay qua nhìn thấy Lâm Chính đang mỉm cười. Trên người anh không hề có mùi rượu, sắc mặt hết sức bình thường, không hề giống người vừa mới động vào rượu.

Trung Hồng cũng sững sờ. Chuyện gì vậy? Lẽ nào đám Chu Quý mập chỉ lo uống mà mặc kệ Lâm Chính thật sao? Chu Quý làm ăn kiểu gì thế? Anh ta chau mày, sắc mặt tối sầm.

Thế nhưng anh ta không biểu hiện nhiều ra ngoài, chỉ đứng dậy tỏ ra có lỗi: “Xem ra Chu Quý đã không tiếp đón anh Lâm chu đáo. Thật xin lỗi, chúng tôi đã không ra dáng người chủ nhà tiếp khách rồi”.

“Không có gì, anh Trung không cần khách sáo. Anh cứ ăn từ từ. Bà xã, chúng ta về phòng thôi”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu vẫn không quen với cách gọi của Lâm Chính. Bởi vì trong khoảng thời gian kết hôn vừa rồi, anh rất ít khi gọi cô là bà xã. Cô hơi đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu.

Trung Hồng thấy vậy thì cuống cả lên vội nói: “Tô Nhu, màn biểu diễn của Harry vẫn chưa kết thúc. Cô không muốn thưởng thức nữa sao? Dù sao thì anh ấy cũng đánh đàn vì cô mà”.

Dứt lời, Tô Nhu giật mình tỏ ra chần chừ. Không thể phủ nhận, đúng là cô rất thích màn biểu diễn của Harry và cũng biết rằng được nghe trực tiếp thế này không phải chuyện dễ, nên cũng cảm thấy không nỡ. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh chỉ lắc đầu.

“Bài này có gì hay chứ. Bà xã, nếu em thích nghe thì về anh sẽ đàn cho em nghe!”

Dứt lời, Tô Nhu cảm thấy thật vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play