“Ramon, anh nên xin lỗi tôi!”, Anna định thần lại, lập tức gằn giọng.

Ramon gần như nghiến chặt răng, anh ta hằn học nhìn Anna, mười ngón tay nắm chặt.

“Sao? Hội trưởng Ramon, anh vẫn còn đứng đó làm gì? Lẽ nào anh hối hận rồi sao? Hàng trăm triệu dân trên toàn cầu đều đang nhìn đó, nếu anh muốn hối hận thì cũng được thôi, tôi lại không thể làm gì anh cả. Có điều, danh tiếng của hiệp hội y học này có lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng theo”, Lâm Chính mỉm cười, nói.

Ramon tức đến mức mặt mày đỏ gay, lúc này anh ta đã không còn biết nên nói gì mới phải. Xin lỗi ư? Vậy thì sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa, nhưng không xin lỗi thì cũng chẳng còn chút thể diện…

Lúc này, anh ta đã vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Ù ù, ù ù….

Đúng lúc này, điện thoạic ủa Ramon có cuộc gọi đến. Ramon sững sờ, vội lấy điện thoại ra.

“Ramon!”, bên kia đầu dây gần như vang lên tiếng thét.

“Ông…xin ông đừng giận…”, Ramon vội nói.

“Đừng giận sao? Bây giờ hiệp hội y học đã trở thành trò cười cho cả thế giới rồi, cậu còn bảo tôi đừng giận? Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu xin lỗi thì cậu cút khỏi hiệp hội đi. Từ hôm nay trở đi, toàn bộ kinh phí hiệp hội y học cắt giảm một nửa”, giọng nói bên kia rõ vẻ phẫn nộ.

“Không, thưa ông, ông không thể như thế được”, Ramon cuống lên, vội nói, nhưng đối phương đã cúp máy từ bao giờ.

Ramon nhìn điện thoại trong tay mình với vẻ mặt thất thần.

“Ramon, nhìn bộ dạng của anh thì quả thực muốn nuốt lời rồi, anh thật khiến tôi quá thất vọng, mời anh lập tức rời khỏi đây! Vài ngày nữa tôi sẽ phái người tới đối chất ở toà án về việc anh vu khống học sinh Anna của tôi lấy trộm tài liệu của hiệp hội y học. tôi sẽ để toà án lấy lại công bằng cho Anna!”, Lâm Chính lắc đầu, lên tiếng.

“Cậu…”, Ramon tức tối, hận không thể lao lên xé xác người Hoa Quốc đáng ghét này đi.

Lúc này, anh ta đột nhiên nhớ ra gì đó nên bật cười lạnh lùng lên tiếng: “Bác sĩ Lâm, cậu có vẻ rất đắc ý nhỉ?”

“Tôi không thể đắc ý sao?”, Lâm Chính cười, hỏi.

“Đương nhiên, vì công lao chữa trị cho công chúa Margarita không phải của một mình cậu, cậu cũng dựa vào hiệp hội của chúng tôi”, Ramon nói.

Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật mình.

“Ồ? Ý của anh là gì?”, Lâm Chính hỏi lại.

Mọi người đều sửng sốt trước những lời Ramon nói.

Không phải là công lao của một mình Lâm Chính? Lẽ nào còn có công lao của người khác? Tính ra Anna cũng đã bỏ ra không ít công sức nhưng có thế nào cũng không đến lượt Ramon lên tiếng.

“Ramon, anh có ý gì?”, Anna bước ra lạnh lùng hỏi.

“Thật ra Hiệp hội Y tế chúng tôi đã chữa được bảy tám mươi phần trăm bệnh của công chúa Margarita, Đông y của Hoa Quốc các người chẳng qua chỉ đang điều trị phần còn lại của chứng bệnh mà thôi. Nói một cách chính xác, các người đã chiếm không ít lợi của Hiệp hội Y tế chúng tôi nên không chỉ có một mình cậu chữa trị cho công chúa Margarita mà Hiệp hội Y tế mới là người chữa trị cho cô bé”, Ramon nói.

“Gì cơ?”

Người xung quanh đều sững sờ với những lời của Ramon.

“Mau quay ống kính sang chỗ anh ta”.

Các phóng viên cũng vội vàng gọi quay phim đưa ống kính về phía Ramon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play