Thế thì điên thật rồi!

Đây không còn gọi là y thuật nữa!

Đây là ảo thuật!

“Chém gió! Ngông cuồng! Thằng nhóc trẻ người non dạ!”, Dược Vương ở trong căn nhà tranh lắc đầu, không nhịn được bật cười: “Thần y Lâm này của chúng ta vẫn tự tin như ngày nào, 20 phút đã biết rõ loại độc trên người con nhóc người Tây đó sao? Trừ khi là Đại La Kim Tiên giáng thế, nếu không không ai có thể làm được”.

“Bà nhìn ra được bệnh của cô ấy sao?”, Liễu Như Thi ở bên cạnh mở to đôi mắt linh động, tò mò hỏi.

“Vọng văn vấn thiết, tuy cách lớp màn hình, nhưng nhìn sắc mặt bệnh nhân là bà có thể đoán được một chút. Tất cả gân mạch thần kinh trên người cô bé bị độc tố ăn mòn, độc cũng sắp ăn vào xương cốt. Nói thật, nếu đưa đến chỗ bà, thì bà cũng phải mất nửa năm đến một năm mới có thể chữa khỏi. Giải độc không phải là việc đơn giản, phải dùng châm bạc ép độc tố ra khỏi thần kinh, rồi dùng thuốc để thải ra ngoài. Việc này cần một quá trình lâu dài, nếu thần y Lâm nói là vài ngày thì bà còn tin, nhưng cậu ta nói 20 phút đã có thể làm được… thì đây chẳng phải là chém gió sao?”, bà lão cười nói.

“Nhưng cháu tin thần y Lâm”, Liễu Như Thi mỉm cười, đôi môi đỏ hơi nhếch lên: “Cháu cảm thấy y thuật của anh ấy… đã đạt tới cảnh giới khá cao, có lẽ chúng ta không thể dùng trình độ của mình để đong đếm được”.

“Cháu nói đúng, y thuật của cậu ta quả thực hơn bà, nhưng đây có thể coi là chuyện lạ, cậu ta không thể làm được, huống hồ cậu ta còn quá trẻ”, bà lão vẫn kiên trì với quan điểm của mình.

“Vậy chúng ta hãy cùng xem thế nào”, Liễu Như Thi mỉm cười nói.

Không ít người có cùng suy nghĩ với bà lão, hơn nữa đều là những người tinh thông Đông y.

“Quá ngông cuồng!”.

“20 phút? Hừ! Chắc chắn hơn chút không được sao? Nếu không làm được, chẳng phải Đông y Hoa Quốc chúng ta sẽ mất sạch thể diện?”.

“Quá kiêu căng ngạo mạn!”.

Rất nhiều người cằn nhằn trước màn hình.

Một số bác sĩ Đông y cao tuổi thì tức đến nỗi đập bàn không ngớt.

Trong đó có cả mấy người Lạc Bắc Minh và Tề Trọng Quốc.

Hầu hết người của Huyền Y Phái cũng đang theo dõi buổi trực tiếp này.

Tần Bách Tùng thấy Lâm Chính nói vậy, suýt nữa ngã lăn từ trên ghế xuống đất.

Giờ phút này, ngay cả Anna cũng cảm thấy Lâm Chính đã quá lời.

20 phút…

Lẽ nào y thuật của cả Hiệp hội Y tế không bằng 20 phút của Lâm Chính sao?

Chuyện này thật quá hoang đường.

Mọi người bàn tán xôn xao.

Ai cũng bị lời nói kinh người của Lâm Chính làm cho chấn động.

“20 phút? Được lắm! Cậu Lâm, đây là cậu nói đấy nhé, chúng ta sẽ lấy 20 phút làm thời hạn. Nếu sau 20 phút cậu vẫn chưa chữa khỏi thì tức là cậu thua. Đến lúc đó, cậu phải thực hiện lời hứa mà chúng ta vừa nói xong, hiểu chưa?”, Ramon vội vàng nói.

“Không vấn đề gì”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Vậy được, bắt đầu đếm ngược thời gian”, Ramon cười khẩy nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play