Anna vội vàng gọi.

Nhưng Lâm Chính không nghe thấy nữa.

“Cô Anna, có chuyện gì vậy? Thầy của cô có cách gì không?”, hoàng tử Birken sốt sắng hỏi.

“Thầy nói chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa”.

“Thật sao?”, hai mắt hoàng tử Birken lóe sáng: “Vậy mau mời cậu ta tới đây đi”.

“Hoàng tử điện hạ, tôi rất muốn, thế nhưng… nhưng thầy… thầy nói thầy sẽ không chữa trị đâu…”, Anna bất đắc dĩ nói.

“Không chữa trị?”, hoàng tử Birken sửng sốt.

“Theo tôi thấy, cậu ta căn bản là không chữa trị được, chỉ là cố ý nói như vậy mà thôi! Người Hoa Quốc thích nhất làm những chuyện như vậy”, Ramon hừ một tiếng.

“Hội trưởng Ramon, có phải anh có thành kiến gì với người Hoa Quốc không?”, Jesse nhíu mày.

“Tôi chỉ nói sự thật!”

“Nhưng sự thật là anh đã ép buộc hoàng tử Birken phải lựa chọn giữa anh và anh Lâm. Tôi nghĩ rằng anh Lâm chắc chắn vì chuyện này mới không chịu ra tay chữa trị cứu công chúa điện hạ. Các người đã chọc giận anh ta rồi!”, Jesse nói.

Ramon thầm cau mày.

“Đúng vậy, cậu Lâm chắc chắn là bởi vì nguyên nhân này!”, hoàng tử Birken gật đầu lia lịa, quát lên: “Thị vệ trưởng!”

“Hoàng tử Birken!”, một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục chạy tới.

“Sắp xếp một chiếc xe ngay lập tức, tôi sẽ đích thân đi mời cậu Lâm!”

“Vâng ạ!”, thị vệ trưởng lập tức chạy đi.

“Cậu Ramon, cậu có muốn đi cùng tôi không?”, hoàng tử Birken trầm giọng nói, liếc xéo về phía Ramon.

“Chuyện này hoàn toàn vớ vẩn!” Ramon lắc đầu, anh ta chắc chắn sẽ không đi.

Hoàng tử Birken không thèm nói nhảm với anh ta, ông ta tôi vội vã rời khỏi Hiệp hội Y tế, lên xe cùng Anna và Jesse, lao thẳng đến ‘Sở nghiên cứu’ của Lâm Chính.

“Đó là xe của Hoàng tử Birken!”

Một số phóng viên tinh mắt lập tức nhìn ra.

“Ông ấy đang đi đâu vậy?”

“Mau, đuổi theo, đuổi theo mau!”

Một số phóng viên lao lên ô tô đậu bên đường, đạp chân ga chạy theo sau.

Một lát sau.

Hơn hai mươi chiếc ô tô đậu trước “Sở nghiên cứu Đông y” tại số 111 đường Pieterlen…

Lúc này, Lâm Chính đang ngồi uống trà trên chiếc ghế dựa kiểu cổ.

Bên cạnh là hành lý đã sắp xếp xong.

Tiết Phi, người phụ trách công ty con của Dương Hoa ở Mễ đã đến.

Anh ta định tiễn Lâm Chính, dù sao người này cũng là cấp trên của mình.

“Chủ tịch Lâm, cậu đến đi vội vàng quá. Món ngon cảnh đẹp ở đây cũng được xem là nổi tiếng thế giới, cậu có thể ở đây thêm hai ngày nữa, cảm nhận phong tục con người ở đây”, Tiết Phi mỉm cười nói.

“Thôi nữa, bên phía Dương Hoa còn rất nhiều chuyện cần làm, hơn nữa công ty con của các anh vừa mới đi lên, có nhiều chuyện cần phải chuẩn bị. Mã Hải mời anh phụ trách công ty con này, vậy chắc chắn anh có chỗ nổi trội của anh, anh đừng phụ sự tín nhiệm của ông ấy, hãy làm cho tốt”, Lâm Chính nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play