Lâm Chính đặt dao nĩa trong tay xuống, lên tiếng: “Không phải em nói đi bàn chuyện làm ăn sao? Sao lại ở đây?”.

“Câu này phải là em hỏi anh mới đúng! Sao anh lại chạy tới đây?”, sắc mặt Tô Nhu hơi khó coi, đến gần mấy bước, đè thấp giọng nói: “Anh có biết đây là đâu không? Sao anh lại vào được đây? Có phải anh theo dõi em không?”.

Tô Nhu lại tưởng rằng Lâm Chính đi theo cô tới đây…

“Tiểu Nhu, người này là ai?”, chị Mai ở bên cạnh quan sát Lâm Chính một lượt, không khỏi lên tiếng hỏi. . Cop qua cop lại, trở lại tra𝗻g chí𝗻h ~ Tr𝗨m Truye𝗻.VN ~

Mặc dù Lâm Chính mặc áo quần rẻ tiền, nhưng dáng vẻ hay khí chất đều vô cùng xuất chúng. Tô Nhu đã nhìn quen gương mặt của Lâm Chính, trên thực tế Lâm Chính vẫn xứng danh là một anh chàng đẹp trai đúng chuẩn.

“Chị Mai, đây là… người yêu của em…”, Tô Nhu do dự một lúc, dè dặt nói.

“Người yêu em?”, chị Mai sửng sốt, nhíu mày: “Chị nhớ ra rồi, là người ở rể ăn bám nhà em đúng không?”.

Tô Nhu vô cùng xấu hổ.

“Sao em lại đưa cậu ta đến đây?”.

“Chị Mai, em cũng không biết anh ấy sẽ đến…”, Tô Nhu muốn khóc mà không có nước mắt.

“Bây giờ đừng nói chuyện này nữa, mau bảo cậu ta đi đi! Nếu để cậu Sở nhìn thấy thì không hay”, sắc mặt chị Mai hơi sa sầm.

“Hả… Dạ được…”, Tô Nhu khó xử tiến tới, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, anh mau về đi”.

“Không phải em nói muốn bàn chuyện làm ăn sao? Cậu Sở đó là ai?”, Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc, hỏi.

“Đợi em về rồi giải thích với anh”, Tô Nhu sốt ruột.

“Về? Ở đây không nói được sao? Huống hồ, anh không phải đi theo em tới đây, anh được người ta mời tới dự tiệc”, Lâm Chính nói.

Anh cảm thấy dường như Tô Nhu đang giấu mình chuyện gì đó, hơn nữa… nhất định là có liên quan đến cậu Sở.

Mặc dù cảm giác của Lâm Chính đối với Tô Nhu vẫn chưa đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng nói cho cùng cô cũng là vợ anh.

Con người Lâm Chính ghét nhất là bị cắm sừng, chuyện này không làm rõ ràng thì làm sao anh rời đi được?

“Được người ta mời đến đây? Hừ, Lâm Chính, cậu đừng ở đây khoác lác. Cậu là người thế nào, cả Giang Thành này ai mà không biết? Cậu có thể đến những trường hợp này được sao? Mau đi đi, đừng làm lỡ chuyện của Tiểu Nhu!”, chị Mai ở bên cạnh thực sự không nhìn nổi nữa, đi tới sẵng giọng mắng.

Lâm Chính nhíu mày, cầm dao nĩa ở bên cạnh lên ăn thức ăn.

Anh không giỏi tranh cãi với phụ nữ, cũng không mấy khôn khéo.

“Cậu…”, thấy Lâm Chính phớt lờ mình, chị Mai tức giận đến đỏ mặt, cả người run lên.

“Chị Mai, hay là bỏ đi, để anh ấy ở đây ăn chút gì đó đi, muộn chút nữa chắc anh ấy sẽ về thôi”, Tô Nhu không khuyên được Lâm Chính, chỉ đành thỏa hiệp, vội kéo chị Mai lại nói.

“Đồ chó rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”, chị Mai nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Chính, lạnh giọng nói: “Nếu cậu muốn ở lại đây thì tôi cho cậu ở, hi vọng lát nữa cậu đừng hối hận!”.

“Được, tôi đợi cô”.

Lâm Chính cầm ly rượu vang, nhấp một ngụm vô cùng tao nhã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play