“Lâm Chính, đừng nói cậu đang đùa tôi nhé?”, Tô Cối đen mặt, còn muốn nói gì đó.
Nhưng vào lúc này, khuôn mặt trắng xám của cụ bà chợt trở nên hồng hào, bà không ngừng ho khan, tiếng hít thở cũng ngày càng lớn hơn.
“Tỉnh rồi?”
“Trời ạ, thật khó tin!”
“Hai mươi phút trước, tim của cụ bà Tô còn vừa ngừng đập nữa!”
Bác sĩ bên cạnh ngạc nhiên liên tục cảm thán.
Mấy bác sĩ Tây y kia càng ngạc nhiên hơn.
Đây là sức mạnh của bác sĩ Đông y sao?
“Mẹ!!!”
Tô Cối kích động vội chạy tới.
Cụ bà mơ hồ nghe thấy tiếng la này, khó khăn mở mắt ra.
“Bác hai, chuyện còn lại giao cho bác”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Đợi đã!”, Tô Cối lập tức gọi anh lại.
“Còn chuyện gì sao?”
“Tôi hỏi cậu, sao cậu lại biết thuật châm cứu Thiên Kim Phương?”, Tô Cối lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc hỏi.
“Rất đơn giản, lúc trước tôi từng đọc”.
“Từng đọc? Ở đâu?”
“Yên Kinh”, Lâm Chính thờ ơ trả lời một câu rồi đi ra ngoài.
“Yên Kinh?”
Tô Cối hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra, dường như Lâm Chính đến từ Yên Kinh.
“Bài Linh Thủ đúng là xuất hiện ở đó, chẳng lẽ thằng nhóc này may mắn, từng đọc bài Linh Thủ?”, Tô Cối lẩm bẩm.
Lâm Chính ra khỏi phòng cấp cứu, người nhà họ Tô lập tức xúm lại.
“Lâm Chính đi ra rồi!”
“Lâm Chính, bà nội sao rồi?”
“Tôi cho cậu biết, nếu bà nội có chuyện bất trắc gì thì cậu cũng có trách nhiệm đấy!”
Người nhà họ Tô mồm năm miệng mười, người thì chất vấn người thì quát to.
Nhưng Lâm Chính lại đứng yên như tượng Phật, không thèm để tâm, chỉ có Tô Nhu đến gần dò hỏi: “Tình trạng của bà nội thế nào?”
Anh mới cười trả lời: “Đã hồi phục rồi, tiếp theo chú ý dưỡng bệnh sẽ không còn vấn đề gì nữa”.
“Thật sao?”
Tô Nhu tỏ vẻ ngạc nhiên.
Người nhà họ Tô ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
“Lâm Chính thật sự chữa khỏi cho bà nội ư?”
“Sao có thể? Tên vô dụng này biết chữa bệnh à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT