“Bố, Đông y không phải y thuật lang băm!”

“Anna, bố không muốn tranh luận với con”.

“Bố…”

“Để tránh mọi người tranh cãi với con, sau khi ăn xong đồ ăn trên bàn, con hãy đi ra ngoài đi”, Geno thấp giọng nói.

Những lời đuổi khéo này của ông ta là đang suy nghĩ cho Anna.

Nhưng lần này, ngay cả người bố luôn yêu thương Anna, cũng không còn gì để nói với cô ta.

Khuôn mặt nhỏ của Anna tràn đầy vẻ đau đớn và bất lực.

Cô ta đặt dao nĩa xuống, cúi đầu lặng lẽ đi ra khỏi nhà.

Không ai giữ cô ta lại.

Không ai ngăn cản cô ta.

Như thể sự rời đi của cô ta là việc đương nhiên.

Sau lưng chỉ có lời châm chọc của đám họ hàng.

Nó như một nhát dao đâm vào tim cô ta.

Sau khi bước ra khỏi nhà, cuối cùng Anna cũng không thể chịu đựng được nữa, cứ thế bật khóc thành tiếng.

Người qua đường lần lượt nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ.

Nhưng cô ta không quan tâm.

Cô ta khóc lóc rất thảm thiết, ruột gan đứt thành từng khúc…

Ngay lúc này, điện thoại trong túi cô ta rung lên.

Anna như muốn trút giận, tức giận lấy điện thoại ra, không thèm nhìn đã ấn nghe điện thoại, lên tiếng mắng nhiếc.

“Mẹ kiếp, đừng đòi nợ nữa, bà đây không có tiền, xuống địa ngục đi, lũ heo ngu ngốc này!”

Nói xong, Anna định cúp điện thoại.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói từ tính quen thuộc vang lên từ bên trong.

“Anna, cô sao vậy?”

Cả người Anna đột nhiên run rẩy như bị điện giật.

“Thầy Lâm?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play