“Thần y Lâm, tôi cũng giúp một tay”, Phương Thị Dân vội vàng lên tiếng.

“Nếu không ngại tôi làm vướng tay, tôi cũng sẵn lòng dốc hết sức vì thần y Lâm”, Thu Huyền Sinh cũng mỉm cười nói.

“Tôi cũng vậy”, Phan Long cười nói.

Ba luật sư lớn đều đã bày tỏ thái độ, chuyện này khiến Lâm Chính dở khóc dở cười.

“Dùng dao mổ trâu giết gà sao?”.

“Haizz, thần y Lâm, cậu nói vậy là sai rồi, đây phải là giết gà dọa khỉ. Tên Phạm Lạc này dám gây rắc rối cho cậu thêm nữa thì không thể tha thứ dễ dàng được, cứ để ba người họ xử lý giúp cậu đi, cũng cho người ngoài thấy thực lực của cậu để bọn họ không dám động vào cậu nữa!”, Trịnh Nam Thiên cười nói.

“Được, vậy thì làm phiền ba người”, Lâm Chính gật đầu.

“Thần y Lâm khách sáo rồi”.

Ba người họ cười nói, sau đó rời khỏi văn phòng.

“Tôi cũng nên về rồi”, Trịnh Nam Thiên gật đầu với Tiểu Triệu, Tiểu Triệu lập tức đẩy xe lăn, định đưa ông ta rời đi.

“Đại thống lĩnh Trịnh, có câu này tôi muốn hỏi ông”, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Câu gì?”.

“Là chuyện liên quan đến hai tài liệu mà ông mang đến lần này… Không phải nói chuyện chế tạo là bí mật sao? Vì sao hôm nay đại thống lĩnh lại công khai chuyện này?”.

“Đó là vì không giấu được nữa rồi”, Trịnh Nam Thiên bất lực cười nói: “Từ khi quân đội dùng thuốc của cậu, sức chiến đấu tăng lên rất nhiều. Các nước đều đang nghiên cứu quân đội của chúng ta, nhiều người đã chú ý đến cậu. Nếu đã không giấu được nữa, vậy thì nhân cơ hội này công bố ra ngoài, làm vậy cũng tỏ rõ sự thản đãng. Đương nhiên, điều quan trọng là cũng có thể giúp cậu bớt đi rất nhiều rắc rối, sau này cũng sẽ không có ai không có mắt chọc vào cậu nữa. Phải biết nếu cậu gặp rắc rối, quân đội cũng sẽ gặp rắc rối, cậu hiểu chứ?”.

Lâm Chính gật đầu, đương nhiên hiểu ý của Trịnh Nam Thiên.

Ông ta giúp Lâm Chính không chỉ là vì giao tình giữa hai người.

Quan trọng là còn phải bảo đảm sức chiến đấu của quân đội.

Đó là trách nhiệm của ông ta, cũng là thiên chức của ông ta.

Buổi họp báo kết thúc, Lâm Chính quay về Dương Hoa.

Kết quả của vụ kiện cũng khiến nhiều người theo dõi chuyện này cảm thấy bất ngờ.

Đương nhiên, điều làm người ta kinh ngạc nhất là đoạn video mà Phạm Lạc công khai.

Chỉ là video vừa được tung ra, Phạm Lạc đã nhận được thư luật sư của công ty Dương Hoa gửi tới…

“Mẹ nó, con chó Dương Hoa, dám gửi thư luật sư cho mình! Tưởng tao sợ mày à!”.

Trong chung cư, Phạm Lạc quăng thư luật sư trong tay lên bàn, mắng chửi.

“Anh Lạc, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa. Chỉ là thư luật sư thôi mà, cũng chẳng có gì ghê gớm, chúng ta vẫn nên nghĩ cách rời khỏi Giang Thành đi. Đây là địa bàn của Chủ tịch Lâm, chúng ta gây chuyện với anh ta như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua thế đâu. Nếu anh ta tìm tới cửa nữa thì rắc rối”, Văn Lệ ở phía sau tiến lên.

“Em nói đúng, đợi chúng ta rời khỏi Giang Thành sau đó lại đấu với tên họ Lâm đó!”, Phạm Lạc âm thầm nói, sau đó định xách valy rời đi.

Đúng lúc đó, chuông cửa căn hộ chung cư vang lên.

Hai người ngơ ngác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play