Tất cả mọi người xôn xao, ai nấy đều châu đầu ghé tai nhau, tràn đầy kinh ngạc.

“Công ty Dương Hoa chúng tôi không có hành vi trốn thuế”, Lâm Chính trả lời một câu đơn giản.

Nhưng rõ ràng không có sức thuyết phục gì.

“Ai trốn thuế lúc mới đầu cũng trả lời như vậy”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.

“Luật sư nguyên cáo, mong luật sư nguyên cáo đừng bôi nhọ thân chủ của tôi vô căn cứ. Nếu ông có chứng cứ xác thực thì xin mời lấy ra đây, nếu không, tôi có quyền kiện ông tội phỉ báng người khác!”, Phan Long đứng dậy, lên tiếng.

“Phan Long ra tay rồi sao?”.

Phạm Lạc âm thầm chú ý.

“Cẩn thận một chút!”.

Võ Nhân ở bên này hạ thấp giọng nói.

“Không sao, tôi sẽ khiến ông ta không còn lời nào để nói!”.

Hùng Mẫn Sinh nhếch khóe miệng, sau đó cầm laptop ở bên cạnh lên, mở ra, click vài cái đơn giản, sau đó quay màn hình về phía thẩm phán Lưu.

“Thưa quý tòa, mời quý tòa xem cái này”.

Trợ lý ở bên cạnh lập tức tiến tới nhận lấy laptop, lấy đầu cắm ở dưới đáy bàn ra, cắm vào laptop, sau đó lại click vài cái.

Cạch một tiếng, hình ảnh trên laptop lập tức được chiếu lên tường bên cạnh.

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên hình chiếu trên tường.

Trên hình chiếu là một số tài liệu, mà số tài liệu này… lại là tài liệu nội bộ của Dương Hoa.

Nhiều người xem không hiểu, nhưng người có hiểu biết chút ít về thuế đều có thể nhìn ra manh mối.

“Chắc mọi người không cần tôi phải giải thích nữa nhỉ? Trong báo cáo tháng trước của Tập đoàn Dương Hoa không có báo cáo về một lô thuốc trị giá ba trăm triệu. Mặc dù số thuốc này không ghi tên Dương Hoa, nhưng chúng vẫn được bán ra như sản phẩm của Dương Hoa. Ba trăm triệu, như vậy phải nộp bao nhiêu thuế? Dương Hoa đã trốn bao nhiêu thuế? Cậu Lâm, cậu có thể giải thích cho chúng tôi không?”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Lâm Chính.

Mỗi một người đều đang chờ câu trả lời của Lâm Chính.

Nhưng… Lâm Chính lại cúi đầu ngẫm nghĩ, hồi lâu không trả lời.

Phan Long, Thu Huyền Sinh, Phương Thị Dân, Kỷ Văn đều không lên tiếng, ai nấy đều có vẻ mặt không mấy tự nhiên, cũng không biết là đang nghĩ gì.

“Ha ha, anh ta không còn lời nào để nói nữa rồi!”, Phạm Lạc bên này vui mừng không thôi, liên tục vỗ tay.

“Có lẽ vị thần y Lâm của chúng ta cũng không ngờ chúng ta lại có chiêu này nhỉ!”, Văn Lệ che miệng khẽ cười.

“Xong rồi! Anh ta xong rồi! Dương Hoa cũng xong rồi!”.

“Một công ty lớn như vậy mà lại trốn thuế? Không thể tin được!”.

“Thần y Lâm cũng thật hẹp hòi, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy”.

“Nhìn anh ta lên cao, nhìn anh ta khách đầy nhà, nhìn anh ta rớt đài!”.

“Đúng là khiến người ta thổn thức”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play