Nhưng không ai biết rõ, bởi vì anh không nằm trong danh sách được mời, cũng không phải dự bị, dân mạng chỉ biết là họ Lâm.

Nhưng người này thật sự tồn tại, nhiều chuyên gia ở hiện trường đều có thể chứng minh.

Thế nên, danh tiếng của thần y Lâm nổi như cồn ở trên mạng.

Trang đầu các web lớn đều đăng bức ảnh chụp bóng lưng này, đồng thời photoshop thêm bốn chữ lớn.

Anh hùng dân tộc!

Vô số hoa tươi và lời tán thưởng dâng tặng cho thần y Lâm.

Nhưng lại bị vô số lời mắng chửi và phỉ nhổ đối với Cục trưởng Hác, Mạc Thanh và những người phản đối thần y Lâm lên thi đấu khi đó nhấn chìm.

Điện thoại của Hiệp hội Y tế Giang Thành và Cục Y tế bị gọi cháy máy trong nháy mắt.

Thậm chí ngay cả Tề Trọng Quốc cũng bị ảnh hưởng.

Cục trưởng Hách bất đắc dĩ đành đánh liều đăng đàn xin lỗi, đồng thời tự tay viết một bản kiểm điểm nộp lên.

Tề Trọng Quốc thì lại nhàn rỗi, giả bệnh trốn trong nhà không ra ngoài.

Còn Mạc Thanh thì tìm mọi cách liên lạc với Lâm Chính, ông ta nhất định phải đến tận nơi xin lỗi.

Áp lực từ các phía khiến ông ta chịu đủ giày vò.

Không chỉ có Mạc Thanh, bây giờ có vô số người đang tìm kiếm nhân vật đã thắng áp đảo Y Vương Hàn Thành đó.

Nhưng…

Lâm Chính không quan tâm những chuyện này.

Anh cũng đã xem tin tức, thấy trên đó chỉ có bức ảnh chụp bóng lưng của mình, thế là không quan tâm nữa. Chỉ dựa vào bóng lưng, sẽ không ai liên tưởng một kẻ ở rể vô dụng như anh với thần y Lâm.

“Mẹ, con về rồi!”.

Lâm Chính vào nhà, hét lên một tiếng.

“Về thì về, lớn tiếng thế làm gì?”.

Trương Tinh Vũ ở phòng khách buồn bực trừng mắt nhìn Lâm Chính, ngay sau đó quát bảo: “Nhanh, đi lau nhà đi!”.

Lâm Chính tỏ vẻ bất lực, đi vào nhà vệ sinh, nhưng lúc này, anh bỗng nhìn thấy Trương Tinh Vũ đang lục lọi một cái rương gỗ.

“Mẹ đang làm gì vậy?”.

Lâm Chính sốt ruột.

Chiếc rương gỗ đó là hành lý duy nhất mà anh mang theo từ Yên Kinh đến, cũng là toàn bộ tài sản của anh.

“Tôi đang xem xem cậu còn thứ gì đáng giá không chứ gì”, Trương Tinh Vũ nói: “Gần đây Tiểu Nhu thiếu tiền, cậu có của riêng gì thì đem hết ra đây”.

“Con làm gì có của riêng?”, Lâm Chính kiểm tra một lúc, phát hiện trong rương không thiếu cuốn sách nào, thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu còn có mặt mũi nói à? Một thằng đàn ông như cậu mà tiền để dành cũng không có, cậu nói xem cậu sống có ý nghĩa gì? Không thấy xấu hổ à? Cả ngày xem mấy cuốn sách y học vô dụng này, cậu thật sự nghĩ mình là bác sĩ hay sao? Cậu có bản lĩnh thì đi thi cái bằng, kiếm chút tiền về đây!”, Trương Tinh Vũ khinh thường nói, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt vô cùng chán ghét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play