Nếu mà Phạm Lạc sửa nó có lợi cho mình thì sẽ rất dễ bị nhận ra là gian lận. Nên mấu chốt nằm ở chỗ có hơn phân nửa những diễn viên khác đã hợp tác với Phạm Lạc, quay lưng lại với Lâm Chính. Vậy nên dù hợp đồng là giả, thì khi số lượng áp đảo vẫn có thể biến giả thành thật.

Cũng chính vì thế mà phía bên Lâm Chính rơi vào thế bị động. Thẩm phán Lưu đúc kết hợp đồng, rà soát lại một lần nữa và chất vấn Lâm Chính.

“Xin hỏi bị cáo, nội dung trong hợp đồng có đúng hay không? Có phải là do bị cáo soạn thảo hay không?”

Đám đông nhìn chăm chăm Lâm Chính. Trong suy nghĩ của đám đông, có lẽ họ cho rằng Lâm Chính sẽ ngay lập tức phủ nhận.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ gật đầu và đáp lại: “Hợp đồng do tôi soạn thảo, tất cả đều là thật”.

Dứt lời, tất cả đều sững sờ. Tập tài liệu trong tay luật sư Hùng lập tức rơi xuống, bay tứ tung…

“Sao lại như vậy?”.

Luật sư Hùng trợn tròn hai mắt, không tin nổi nhìn Lâm Chính.

Phạm Lạc và Văn Lệ cũng ngây ra.

Theo suy đoán của bọn họ trước đó, lần này Lâm Chính nhất định sẽ phủ nhận.

Chỉ cần anh phủ nhận, bọn họ có thể lấy một bản hợp đồng soạn trước, mời thêm hai nhân viên cũ của đoàn làm phim Chiến Hổ phản bác lời nói dối của Lâm Chính, chứng thực tội của anh.

Nhưng không ngờ, Lâm Chính lại đi ngược quỹ đạo ngay từ vòng đầu tiên, chủ động thừa nhận.

Anh ta… định làm gì?

“Chắc chắn là Phan Long, Phương Thị Dân hoặc Thu Huyền Sinh dạy anh ta nói như vậy”, người bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Chắc là vậy! Để xem bọn họ muốn làm gì!”, Phạm Lạc âm thầm hừ lạnh.

Dường như thẩm phán Lưu cũng không ngờ Lâm Chính lại thừa nhận nhanh như vậy, ngây ra một lúc mới lên tiếng.

“Nói như vậy, bị cáo đúng là đang lợi dụng hợp đồng lừa đảo và bóc lột nhân viên nghệ sĩ mà bị cáo đang thuê?”.

“Không, thưa quý tòa, tôi không nghĩ như vậy. Hợp đồng này không phải hợp đồng lừa đảo, ngược lại, nó là một hợp đồng cam kết bình thường. Những chỗ chưa hợp lý còn tồn tại trong hợp đồng chỉ có thể nói là lúc trước tôi không có kinh nghiệm khi soạn hợp đồng, nên mới gây ra một số hiểu lầm. Đây là việc ngoài dự liệu, không phải lừa gạt!”, Lâm Chính giải thích.

“Vậy làm sao bị cáo chứng minh hợp đồng này không tồn tại tính chất lừa đảo?”, thẩm phán Lưu tiếp tục hỏi.

“Chuyện này không thể chứng minh, nhưng tôi đã ý thức được chỗ không hợp lý của hợp đồng này, cho nên khi xưa tôi đã ký thỏa thuận hủy hợp đồng với nhiều nhân viên của đoàn làm phim, dùng hợp đồng này làm bản gốc kịp thời bổ sung!”, Lâm Chính nói.

“Kính thưa quý tòa, tôi phản đối!”, luật sư Hùng lập tức hô lên.

“Phản đối hữu hiệu”.

“Kính thưa quý tòa, theo điều tra của chúng tôi, bị cáo không ký thỏa thuận hủy hợp đồng gì với đa số nhân viên công tác trong đoàn làm phim, mà là ép buộc sa thải bọn họ ra khỏi đoàn làm phim, hủy hợp đồng đơn phương. Điều này các nhân viên của đoàn làm phim Chiến Hổ có thể làm chứng. Bị cáo luôn giấu giếm chân tướng, tôi hi vọng bị cáo có thể nói rõ sự thật cho mọi người nghe”, Hùng Mẫn Sinh nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiêm túc nói.

“Luật sư nguyên cáo, tôi hi vọng luật sư nguyên cáo có thể tôn trọng thân chủ của tôi, mong ông đừng suy đoán dựa theo suy nghĩ chủ quan của mình!”, Phương Thị Dân ung dung nói.

“Tôi không suy đoán theo suy nghĩ chủ quan, tôi chỉ nói ra sự thật tôi điều tra được mà thôi!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play