Đến lúc này, một người đàn ông trèo lên xe buýt bên ngoài sân vận động, hét lên với mọi người.

“Y học Hoa Quốc không có thua!”.

Hiện trường ồn ào bỗng chốc yên lặng đi.

Mọi người đều nhìn sang.

“Y học Hoa Quốc đã thắng, là 2-1, 2-1! Y học Hoa Quốc thắng y học Hàn Thành 2-1!”, người đó lại gào lên, dường như muốn hét lên bằng tất cả sức lực.

Nghe người đó nói, đám người bên phía Hàn Thành lập tức biến sắc.

Các phóng viên lập tức bắt lấy tin tức nóng hổi này, chạy như điên về phía các bác sĩ Hàn Thành.

“2-1? Ông Park Young Joon, xin hỏi chuyện này là sao?”.

“Hai bên Hoa – Hàn đã thi đấu ba lượt sao?”.

“Các bác sĩ Hoa Quốc đã thắng hai lượt? Chuyện này là thật sao?”.

“Mong mọi người hãy trả lời chúng tôi!”.

Các phóng viên liên tục đặt ra câu hỏi cứ như nã súng liên thanh.

Park Young Joon sầm mặt, không ngừng la lên: “Không thể trả lời! Không thể trả lời!”, sau đó vội vã đi tới xe buýt cùng mấy người phía Hàn Thành.

Thái độ hoảng loạn của các bác sĩ Hàn Thành lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

“Là ai đã chiến thắng bên phía Hàn Thành?”.

Có người hỏi người trên xe buýt.

“Là một người Hoa Quốc! Một thần y chân chính! Cậu ấy đã chiến thắng bác sĩ Hàn Thành! Mặc dù Tề Trọng Quốc đã thua, nhưng cậu ấy đã thắng hai lượt liên tiếp, cũng đã chiến thắng Y Vương!”.

Người đó lại hét lên, trong mắt hiện lên sự sùng bái.

Biểu cảm ấy cứ như tín đồ sùng đạo nhất vậy.

Người đó vừa nói vậy lập tức dẫn đến một trận xôn xao…

“Mạc Thanh!”.

Một giọng hét lớn vang lên, cửa bị đạp mạnh ra, sau đó một người đàn ông trung niên mặc Âu phục xông vào phòng họp.

Mạc Thanh ngạc nhiên, nhìn thấy người đến thì đứng bật dậy hành lễ.

“Kính chào Đại tá!”.

Nào ngờ người đó bước tới mấy bước, đấm thẳng vào mặt Mạc Thanh.

Bốp!

Mạc Thanh bị đánh chảy máu mũi, nhưng không dám nằm im dưới đất, vội vàng bò dậy, lại đứng thẳng tắp.

“A?”.

Người trong phòng họp đều sửng sốt.

Nhìn hành động của Mạc Thanh là biết thân phận người đàn ông này không đơn giản.

“Tên khốn nhà ông!”, người đàn ông chỉ vào mũi Mạc Thanh, phẫn nộ chửi mắng: “Ông nói xem! Mắt ông mù đến trình độ nào rồi? Ông nói xem, ông đã làm ra chuyện tốt gì! Ông nói tôi nghe xem!”.

“Xin lỗi Đại tá, tôi… tôi sai rồi…”, Mạc Thanh hạ thấp giọng nói.

Đại tá?

Bọn họ nhớ ngày xưa Mạc Thanh là quân y, sau này mới chuyển đến hiệp hội, hơn nữa đã chuyển đến rất nhiều năm rồi. Nếu người này là Đại tá của Mạc Thanh thời kỳ đi bộ đội, vậy bây giờ ít nhất…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play