“Chính vì loại sâu mọt như ông mà giới điện ảnh trong nước mới càng ngày càng nát, càng ngày càng không ai thèm xem! Tô Dư tôi dù không có ngày ngóc được đầu lên, cũng tuyệt đối không tìm tới Đổng Hạ ông!”, Tô Dư nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được! Được! Tô Dư, con ranh này! Cô được lắm! Nếu đã vậy thì chúng ta cứ chống mắt lên mà xem, xem rốt cuộc ai là người thắng cuối cùng!”, sắc mặt Đổng Hạ dữ tợn, nheo mắt cười nói: “Ngoài ra, tôi cũng nói cho cô biết, bộ “Chiến Hổ” thất bại là cái chắc, thậm chí ngay cả Dương Hoa cũng sẽ bị liên lụy. Không có Dương Hoa ủng hộ, để tôi xem cô có thể ở trong giới điện ảnh đến bao giờ!”.

Dứt lời, Đổng Hạ phất tay, chui vào trong xe, nghênh ngang rời đi.

Tô Dư tức đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn không nói tiếng nào.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.

Những lời Đổng Hạ nói đều có ẩn ý…

Ông ta chắc chắn có thể khiến “Chiến Hổ” thất bại?

Lẽ nào… đằng sau việc Dương Hoa và “Chiến Hổ” bị bôi nhọ có bóng dáng của Hoàng Ngu?

“Tô Dư…”, Lâm Chính gọi một tiếng.

“Không sao đâu, chúng ta về thôi!”, Tô Dư hít sâu một hơi.

“Không sao thì tốt… cô cũng đừng buồn quá, về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc, những chuyện còn lại để tôi giải quyết cho”, Lâm Chính cười nói.

Tô Dư nghe thấy thế thì chớp mắt nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

“Sao vậy?”, Lâm Chính cũng nhìn cô ta với ánh mắt tò mò.

“Em chỉ thấy hơi kỳ lạ!”.

“Cái gì kỳ lạ?”.

“Tại sao rõ ràng anh lợi hại như vậy, mà lúc ở nhà họ Tô lại chẳng khác nào một kẻ vô dụng, ai ai cũng khinh thường, cũng chẳng biết làm gì?”, Tô Dư hiếu kỳ hỏi.

“Thế cô thấy bây giờ tôi lợi hại chỗ nào?”, Lâm Chính mỉm cười, hỏi ngược lại.

“Việc này…”, Tô Dư lập tức bị hỏi cho á khẩu.

“Tôi chỉ giỏi đánh đấm thôi, chứ những việc khác thì rất bình thường. Cô đừng tưởng là tôi đánh thắng quán quân tán đả gì đó thật, cô phải biết rằng, anh Hào kia chỉ là quán quân cấp tỉnh, hơn nữa quán quân như anh ta chắc chắn là mua giải! Anh ta cũng nhân lúc tôi chưa sẵn sàng mới trúng chiêu của tôi, nếu không cô nghĩ tôi sẽ xử lý được anh ta nhanh gọn như vậy sao?”, Lâm Chính cười đáp.

“Ừm… vậy sao…”, Tô Dư khẽ gật đầu, cảm thấy rất có lý.

Lâm Chính đưa Tô Dư về trường, rồi bảo Mã Hải phân phó công ty hoạt động bên dưới, bảo bọn họ đăng nhiều bài trên mạng hơn, khống chế các bình luận, tránh có người lấy chuyện tối nay ra để lên bài.

Nhưng cũng không sao.

Phía Dương Hoa đã có một đòn sát thủ!

Lâm Chính trở về Dương Hoa, cầm chiếc USB trên bàn lên, cắm vào máy tính xem, rồi thở hắt ra.

Có chiếc USB này, thì tất cả những lời đồn trên mạng sẽ không công mà tự phá.

Ngày mai, tất cả những lời gièm pha vô căn cứ sẽ biến mất.

Trong khách sạn Lâm Giang Giang Thành.

Tống Kinh được Phùng Tiểu Thiến dẫn vào khu khách VIP của khách sạn.

Lúc này, khu khách VIP đã ngồi đầy người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play