Lâm Chính nghe vậy, bất đắc dĩ mỉm cười: “Tôi còn tưởng chuyện gì, thì ra là vậy… Cô yên tâm, Tống Kinh sẽ không đi đâu”.

“Lâm Chính, anh không phải người trong đoàn phim, anh không hiểu quy tắc nơi này…” Tô Dư thở dài, lại rót đầy cốc của mình, đang định uống thì bị Lâm Chính giật lấy.

“Được rồi, đừng uống nữa, uống tiếp cô sẽ say đấy!”

“Lâm Chính, em không sao…”

“Đủ rồi, về ký túc xá thôi, tôi đưa cô về!” Lâm Chính đứng lên, nghiêm túc nói.

Tô Dư vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, cô ta không dám phản bác, chỉ đành gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười quái dị truyền đến.

“Ồ? Đây chẳng phải ngôi sao Tô Dư của chúng ta sao? Sao lại chạy đến quán vỉa hè cạnh trường ăn cơm thế này? Nhân vật lớn như cậu sao có thể đến những nơi như thế này được? Nếu bụng của cậu có vấn đề thì chúng tôi đâu còn phim hay để xem nữa?”

Tiếng cười vừa dứt, cả hai đồng loạt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Thấy người vừa nói là Chu Viên Viên.

Chu Viên Viên mặc một bộ váy đen hở hang, trên miệng ngậm điếu thuốc cho nữ, trang điểm đậm, dáng người gầy hơn trước, trông cân đối hơn, cũng kiều diễm hơn.

“Chu Viên Viên, sao cậu lại tới đây?” Tô Dư nói với vẻ mặt khó coi.

“Tôi đi ngang qua gặp bạn cùng phòng cũ”, Chu Viên Viên nhếch môi, nhìn chiếc BMW đậu bên đường, có một bóng người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.

“Bạn cùng phòng cũ? Có chuyện gì vậy?” Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Từ sau khi Thái Yến xảy ra chuyện, Chu Viên Viên đã chuyển ra khỏi ký túc xá, ở ngoài trường”, Tô Dư nói nhỏ.

“Ồ… Bạn học Chu, cô có muốn ngồi ăn cùng chúng tôi không? Cô muốn ăn gì thì cứ gọi, tôi mời”, Lâm Chính cười nói.

Mặc dù anh không thích thái độ của Chu Viên Viên, nhưng anh cũng không thèm so đo với cô ta.

Nhưng chưa chắc Chu Viên Viên đã muốn vậy.

“Xì! Ai thèm ăn thứ này chứ? Chỉ có Tô Dư muốn hòa nhập với đám fans hâm mộ của cô ta nên mới ăn loại thức ăn rẻ tiền này thôi. Này mọi người, mau đến xem, nữ chính Tô Dư của bộ phim “Chiến Hổ” đang ở đây này, ai muốn xin chữ ký thì xếp hàng đi!” Chu Viên Viên hét lớn.

Những người đang ngồi ăn xung quay đều đổ dồn ánh mắt lên người Tô Dư.

Sắc mặt Tô Dư lập tức thay đổi, kéo mũ lưỡi trai xuống.

Nhưng vô ích, chẳng mấy chốc đã có người nhận ra cô ta.

“Oa, là Tô Dư thật kìa!”

“Sao cô ta lại đến nơi như thế này?”

“Tôi nhớ thời gian trước, cô ta bị phóng viên và học sinh chặn đường, không thể xuống lầu, bây giờ dám ra ngoài rồi sao?”

“Còn không phải sao? Ai cũng nghĩ cô ta sẽ nổi tiếng, nhưng cô ta còn chưa kịp nổi tiếng thì “Chiến Hổ” đã thất bại rồi!”

“Giấc mạnh trở thành ngôi sao của cô ta coi như đã kết thúc!”

“Vậy chúng ta còn xin chữ ký cô ta không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play