Sự im lặng của Dương Hoa không những không khiến dư luận được khống chế, mà ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Thậm chí ngay cả cổ phiếu của Dương Hoa cũng bị dao động.

Trong văn phòng chủ tịch của tổng công ty Dương Hoa…

“Chủ tịch Lâm, chuyện này cậu không giải quyết nhanh thì bộ phim đó đừng nói là có doanh thu hơn trăm triệu, e là ngay cả quay phim cũng trở nên vô cùng khó khăn. Không phải cậu nên cho tất cả mọi người một câu trả lời hay sao?”.

Tống Kinh không chịu đựng nổi nữa, bởi vì chuyện này mà nhiều diễn viên trong đoàn làm phim phải hứng chịu sự chú ý và áp lực từ các phương, không thể quay phim bình thường được.

“Chuyện này đã có phương án xử lý, ông nhẫn nại đợi thêm nửa ngày nữa là được”, trước bàn làm việc, Lâm Chính vừa xem tài liệu vừa nói.

“Phương án xử lý gì?”, Tống Kinh sửng sốt, hỏi lại.

Lâm Chính nhìn ông ta trong chốc lát, sau đó lấy một chiếc USB từ ngăn kéo bên cạnh ra, đặt lên bàn.

Tống Kinh sửng sốt, nhìn chiếc USB một lúc, sau đó vươn tay lấy.

“Bên cạnh có máy tính”, Lâm Chính nói.

Tống Kinh lập tức đi tới, cắm USB vào, mở vài thư mục trong đó ra.

Trong nháy mắt, Tống Kinh kinh hãi biến sắc.

“Cậu… Cậu định công bố những thứ này sao?”.

“Bọn họ không đụng tôi thì tôi cũng không đụng bọn họ, nếu bọn họ đã giẫm lên đầu tôi, tôi cũng đành đập bọn họ chết dí trên đất!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu… Cậu sẽ hủy hoại vô số người đấy! Cậu không thể làm như vậy! Không thể!”, Tống Kinh đột nhiên kích động, ra sức gào lên.

Tống Kinh thất thần rời khỏi công ty Dương Hoa.

Ông ta không ngờ công ty bắt đầu từ lĩnh vực dược phẩm này lại có thủ đoạn và… năng lực như vậy.

“Cậu ta lấy đâu ra nhiều chuyện mờ ám và bằng chứng như vậy chứ?”

Tống Kinh đờ đẫn, vừa đi về phía trước vừa thì thầm.

Nội dung trong USB này thật sự quá bất ngờ.

Lúc này, một chiếc xe Mercedes-Benz dừng trước mặt Tống Kinh, sau đó một cô gái mặc đồ công sở bước xuống.

Cô ta tháo kính râm xuống, nở nụ cười quyến rũ với Tống Kinh: “Xin chào đạo diễn Tống!”

“Cô là?” Tống Kinh khẽ rùng mình, hỏi.

“Tôi là Phùng Tiểu Thiến, quản lý của anh Phạm Lạc. Không biết tối nay ông có rảnh không? Anh Phạm Lạc đã bao khu VIP của khách sạn Lâm Giang, mời ông đến sự tiệc, mong ông nể mặt!” Phùng Tiểu Thiến mỉm cười nói.

“Dự tiệc?” Tống Kinh nhíu mày: “Cậu ta gây chuyện lớn đến nước này rồi mà vẫn còn tâm trạng mở tiệc chơi bời sao? Hừ, đúng là hết thuốc chữa!”

“Đạo diễn Tống hiểu lầm rồi, anh Phạm mở tiệc không phải để chơi bời, mà là muốn thương lượng với ông chuyện bộ phim!”

“Phim?” Tống Kinh sững sờ.

“Đúng vậy, anh Phạm định lập một hạng mục mới, anh ấy đã bắt đầu kêu gọi đầu tư rồi, hơn nữa anh ấy sẽ tự đóng vai chính. Kinh phí và diễn viên đều đã có, nhưng lại thiếu một vị đạo diễn giỏi, cho nên anh ấy muốn mời ông làm đạo diễn cho bộ phim mới này. Anh Phạm mời ông đến khách sạn Lâm Giang để bàn bạc chi tiết về vấn đề này, ông thấy thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play