“Vậy nên ông không thể thoát ra khỏi giới điện ảnh đó, dùng ý nguyện ban đầu của ông quay bộ phim điện ảnh này?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Tống Kinh kinh ngạc.

Một lát sau, ông ta mới cất giọng khàn đặc: “Không có doanh thu, tất cả đều chỉ là lời nói viển vông”.

“Vậy ông còn có tư cách là một người làm điện ảnh hay không?”, Lâm Chính lại hỏi.

Tống Kinh ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ nhìn anh.

“Cậu… có ý gì?”.

“Sở dĩ tôi giải tán đoàn làm phim, sau đó lập lại một đoàn mới là muốn loại bỏ vết nhơ trong đoàn làm phim. Tống Kinh, tôi không để tâm, thật sự không để tâm, đừng nói là đầu tư một tỷ tệ, dù là hai tỷ, ba tỷ, tôi cũng có thể cho ông. Nhưng ông phải trả lại cho tôi một bộ phim điện ảnh mà ông quay hoàn toàn bằng tấm lòng của mình, không phải dựa vào những ngôi sao đang nổi có nhiều fans hâm mộ, không phải dựa vào danh tiếng của những người lão làng trong giới điện ảnh, mà là dựa vào thực lực của chính ông! Đáng tiếc, mấy bộ phim thất bại của ông trước kia đã đánh nát lòng tin của ông. Tôi vốn nghĩ ông sẽ lấy lại được lòng tin, nhưng không, ông lại phó mặc cho dòng nước, trở nên không khác gì những người đó. Tôi muốn dùng việc thành lập lại một đoàn làm phim mới để nhắc nhở ông, thế mà không ngờ… ông cũng chỉ tầm thường như những người khác…”.

“Tầm thường? Hừ, họ Lâm kia, tôi đã nói cậu chỉ là một người ngoài nghề, cậu không hiểu gì cả! Quay theo cậu nói, e rằng doanh thu phòng vé sẽ không vượt quá một trăm triệu, cậu tin không?”.

“Vậy chúng ta đánh cược đi!”, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Cược cái gì?”.

“Ông quay theo lời tôi nói, nếu doanh thu không được hơn một trăm triệu, tôi sẽ đầu tư thêm ba tỷ tệ để ông quay một bộ điện ảnh theo ý ông, tuyệt đối không can thiệp vào nữa, thế nào?”.

“Được!”, hai mắt Tống Kinh phát sáng, lập tức đồng ý.

“Nhưng nếu doanh thu hơn một tỷ tệ thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Vậy tôi sẽ quỳ dưới chân cậu, bái cậu làm thầy ngay tại buổi họp báo. Từ đó về sau, cậu sẽ là người thầy điện ảnh của Tống Kinh tôi!”, Tống Kinh vỗ ngực nói.

“Được!”, Lâm Chính nheo mắt lại, gật đầu.

Chuyện giữa Phạm Lạc và Chủ tịch Lâm của Dương Hoa dưới sự thao túng của ekip sau lưng anh ta lập tức bùng nổ trên khắp các trang mạng.

Một phần video của người phân xử sự cố đó cũng được lan truyền trên mạng.

Khi nghe thấy lời phán định của người xử lý sự cố, mọi người đều tin rằng, sự cố đó là trách nhiệm của Chủ tịch Lâm.

Chủ tịch Lâm bỗng nhiên thành lập lại đoàn làm phim, hơn nữa còn không cho Phạm Lạc và Văn Lệ vào đoàn phim mới, đó là xua đuổi một cách trắng trợn.

Trong thời gian ngắn, trên mạng có rất nhiều tiếng nói vang lên, tất cả đều ủng hộ Phạm Lạc và Văn Lệ.

Nhất là các fans lớn tuổi của Phạm Lạc, ai cũng tràn đầy căm phẫn, điên cuồng công kích vị Chủ tịch Lâm bí ẩn khó dò trên các diễn đàn, mạng xã hội.

Điều này khiến vô số fans hâm mộ của Chủ tịch Lâm tràn đầy bất mãn.

Thế là hai bên bắt đầu chiến đấu với nhau ở phần bình luận của mạng xã hội, diễn đàn, blog, các bài báo, làm bùng nổ hết trận chiến này đến trận chiến khác.

Gần như mấy ngày sau đó, trang nhất các báo ngày nào cũng liên quan đến chuyện này.

Những tin đồn lẫn sự thật cũng lần lượt xuất hiện.

Nhưng chuyện này với người qua đường mà nói rõ ràng Chủ tịch Lâm quá đáng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play