Khoảng hơn nửa tiếng sau, Anna ngồi trong một chiếc xe do Mã Hải điều phối và tới sân bay Giang Thành. Đúng lúc cô ta đang chuẩn bị lên máy bay thì điện thoại của hội trưởng Hiệp hội gọi tới.

Liếc nhìn thấy số điện thoại, sắc mặt Anna lập tức trở nên vô cùng khó coi. Cô ta thở dài, ấn nút nghe: “Hội trưởng, có việc gì không ạ?”, Anna cố gắng trả lời bằng giọng điệu thật thoải mái.

Thế nhưng đầu dây bên kia chỉ chìm trong im lặng. Tầm mười giây sau, bên kia mới bắt đầu lên tiếng.

“Phó hội trưởng, tôi cần lời giải thích của cô!”, giọng nói khàn khàn chứa đựng áp lực ghê người.

“Giải thích gì cơ?”, tim Anna đập thình thịch nhưng cô ta vẫn cố giữ giọng bình tĩnh.

“Phó hội trưởng Anna, đừng cho tôi là kẻ ngốc. Cô biết lô máy móc đó đáng quý như thế nào đối với chúng ta. Có biết bao nhiêu quốc gia muốn có được lô hàng đó và ra giá trên trời đấy. Cô cho rằng đó là thứ mà có thể dùng tiền là mua được sao? Cô nhầm rồi, lô máy móc đó là vô giá! Tập đoàn Cao Thị đồng ý tặng cho chúng ta là vì muốn thiết lập mối quan hệ tốt giữa hai bên. Vậy mà tất cả đã bị cô phá hỏng mất rồi. Phá hỏng tất cả!”

Rõ ràng là bên kia đang rất tức giận, từng từ từng chữ của hội trưởng đều đậm mùi trách móc.

“Xin lỗi, hội trưởng…”, Anna không thể giả vờ được nữa, đành lên tiếng.

“Không cần xin lỗi, bởi vì chuyện này chưa tới mức không thể cữu vãn được. Giờ cô lập tức điện thoại cho cậu Cao, đích thân xin lỗi đồng thời đáp ứng yêu cầu của cậu ấy. Cậu ấy muốn cô làm gì thì cô làm như vậy. Rõ chưa? Chỉ có như vậy thì chúng ta mới lấy lại được thiện cảm với tập đoàn Cao Thị và mới có được lô máy móc đó”.

“Hội trưởng định…”

“Lập tức gọi điện xin lỗi”, hội trưởng nhấn mạnh.

Anna sững sờ, cầm điện thoại đứng ngây ra. Một lúc sau, cô ta hít một hơi thật sâu và đáp lại.

“Xin lỗi hội trưởng, tôi…không làm được”.

Sau khi Anna nói ra như vậy xong thì đầu dây bên kia lại chìm vào im lặng. Mà càng im lặng thì Anna càng cảm thấy không ổn. Tầm nửa phút sau, hội trưởng mới lại lên tiếng.

“Cô về Hiệp hội trước đi! Về rồi chúng ta nói chuyện”.

“Vâng hội trưởng”, Anna gật đầu, sau đó tắt máy.

“Cô Anna không sao chứ?”, Mã Hải đứng sau bèn hỏi. Ông ta được Lâm Chính gọi tới tiễn Anna.

“Không có gì, Mã Hải, ông về trước đi. Nói với thầy là Anna sẽ nhớ thầy lắm”, Anna cố nở nụ cười.

“Vâng cô Anna, chúc cô thượng lộ bình an”, Mã Hải nói.

Anna khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi. Mã Hải nhìn theo.

Nửa tiếng sau, máy bay cất cánh…Anna ngồi trên máy bay mà cảm thấy không yên. Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thất thần.

Đợi sau khi máy bay đáp xuống sân bay Hill thì một chiếc xe Lincoln đã đỗ ngay trước đại sảnh đợi đón Anna. Cô ta giật mình, nhìn người đàn ông đeo kính đứng cạnh chiếc xe và tái mặt.

“Phó hội trưởng, mời lên xe”, người này lên tiếng và mở cửa xe.

Anna lẳng lặng bước lên. Người này chính là tài xế của hội trưởng. Tức là hội trưởng cử người đích thân tới đón cô ta…

Điều này có nghĩa là gì? Anna không biết, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp…

Chiếc xe nhanh chóng đi tới tổng bộ của Hiệp hội. Đó là một trung tâm nghiên cứu y tế nằm ở ngoại ô. Anna tự mình bước tới phòng làm việc như thường ngày. Thế nhưng khi cô ta tới nơi thì phát hiện ra cửa phòng đã được mở sẵn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play