“Cậu ấy không phải người xa lạ, Thiên Thiên, mình quên không giới thiệu với cậu, đây là bạn đại học của mình, Cao Lam. Cao Lam, đây là bạn thân tôi, Lạc Thiên!”.

“Chào cô Lạc”, Cao Lam đứng dậy chìa tay ra, mỉm cười nói.

“Chào anh”, Lạc Thiên chỉ gật đầu, chứ không chìa tay ra.

Cao Lam cũng không thấy ngại, ngồi xuống tiếp tục ăn sáng.

Lạc Thiên khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

Ăn xong bữa sáng, Tô Nhu định đến bệnh viện thăm Tô Thái.

Đương nhiên Cao Lam cũng đi theo.

Lâm Chính nhận được điện thoại của Tô Dư, liền chạy đến bệnh viện.

Ba người vừa khéo gặp nhau ở bãi đỗ xe.

“Anh Lâm, chúng ta đúng là có duyên”, Cao Lam mỉm cười bước tới.

“Ừ”.

Lâm Chính tùy ý gật đầu, rồi đi lên tầng, cũng không thèm nhìn Tô Nhu.

Theo anh thấy, nếu Tô Nhu quả thực muốn thành đôi với Cao Lam, thì anh cũng mặc kệ, dù sao anh cũng từng nghĩ đến việc ly hôn với Tô Nhu.

Cô gái này không yêu anh, mà anh cũng không hề thích cô.

Sở dĩ anh bảo vệ Tô Nhu là vì nghĩa vụ vợ chồng mà thôi.

Thấy Lâm Chính vội vàng lên tầng, trong lòng Tô Nhu có chút hụt hẫng.

Đúng lúc ba người đến trước phòng bệnh của Tô Thái…

Soạt!

Một chiếc khay bị ném từ trong phòng ra, rất nhiều thuốc và ống truyền kim tiêm vương vãi dưới đất.

Ba người đều ngây ra.

Sau đó nghe thấy tiếng la hét vang lên trong phòng bệnh.

“Cút! Cút hết cho tôi!”.

Tô Nhu nghe thấy thế thì biến sắc, vội vàng bước vào phòng bệnh.

Chỉ thấy một y tá vành mắt đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức bước ra, nhặt đống lộn xộn ở dưới đất.

Trên giường bệnh, Tô Thái đang gầm thét điên cuồng, chửi bới không ngừng, tâm trạng vô cùng kích động.

Lưu Mãn San ở bên cạnh vừa khóc vừa khuyên Tô Thái bình tĩnh lại.

Cảnh tượng này khiến Tô Nhu và Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

Tô Thái là người rất hiền lành, sao lại nổi điên lên như vậy?

Chẳng khác nào một con sư tử bị chọc giận.

“Bác gái, bác cả… làm sao vậy?”, Tô Nhu vội vàng bước tới, nghi hoặc hỏi.

“Bác sĩ nói thần kinh của ông ấy bị tổn thương trong lần ẩu đả trước, tuy đã làm phẫu thuật nhưng vẫn để lại di chứng. Ông ấy bị mắc chứng cuồng loạn nghiêm trọng, rất dễ nổi cáu, bây giờ lại phát bệnh rồi…”, Lưu Mãn San vừa khóc vừa nói.

“Vậy mau bảo bác sĩ chữa đi ạ”, Tô Nhu vội nói.

“Không chữa khỏi được, chỉ có thể khống chế! Phải tiêm thuốc an thần… Nhưng thuốc an thần sao có thể tiêm thường xuyên được? Nếu tiêm nhiều sẽ xảy ra chuyện, thế nên… chỉ đành để ông ấy chịu đựng”, Lưu Mãn San ôm mặt khóc, bất lực nói: “Tối qua bác đã an ủi xoa dịu ông ấy cả đêm, nhưng vô ích. Tiểu Dư còn bỏ cả học, chạy khắp nơi cầu thầy trị bệnh, nhưng hy vọng rất xa vời… Tiểu Nhu, số bác thật là khổ, hu hu hu…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play