“Được được!”, Trương Tinh Vũ cười tít mắt, lập tức ăn thử một miếng. Nhưng ngay sau đó bà ta tái mét mặt.

Khó ăn quá…Bà ta không nhổ ra ngay, cố gắng nuốt vào trong bụng.

“Cô Trương, mùi vị thế nào ạ?”, Cao Lam vội vàng hỏi.

“Cũng…cũng không tệ”, Trương Tinh Vũ cố nặng ra một nụ cười.

“Mặn quá…”, Tô Quảng chau mày. Nhưng ngay lập tức Trương Tinh Vũ dùng cùi trỏ huých vào tay ông ta. Tô Quảng giật mình, nhìn ánh mặt lạnh như băng của Trương Tinh Vũ và lập tức ngậm miệng.

“Hơi mặn, lần sau bỏ bớt muối một chút”, Tô Nhu cũng thử một miếng.

“Ngại quá, nếu mà không ngon thì…đổ đi thôi”, Cao Lam tỏ vẻ áy náy.

“Vậy là tốt lắm rồi, dù sao cậu cũng lần đầu nấu ăn mà, có thể nấu được như vậy đã là rất hiếm rồi”, Tô Nhu khích lệ.

“Đúng vậy Tiểu Cao, giống cô lần đầu nấu ăn, suýt nữa thì khiến chú Tô bị trúng độc đấy. Cháu nấu vậy là tốt lắm rồi”, Trương Tinh Vũ cũng an ủi.

“Cảm ơn cô, cảm ơn cậu”, Cao Lam mỉm cười.

“Được rồi, ăn cơm thôi”, Tô Quảng mỉm cười.

Bốn người trò chuyện, vô cùng ăn ý. Còn Lâm Chính từ đầu tới cuối không có ai nói chuyện với anh giống như anh là người thừa vậy. Tô Nhu có vẻ cảm nhận được Lâm Chính đang ăn với vẻ bực bội nên đã lên tiếng.

“Mấy ngày vừa rồi anh đi đâu vậy?”

“Anh ra ngoài đi đổi gió”, Lâm Chính nói.

“Đổi gió sao? Hừ, không phải là đi ăn chùa uống chùa sao? Nói vậy nghe cho hay mà thôi”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.

“Sao thế? Không phải anh làm việc ở y quán của Lạc Thiên sao? Lạc Thiên còn để anh đi đổi gió à?”, Tô Nhu cảm thấy không vui.

Lâm Chính không lên tiếng, có lẽ anh không biết phải trả lời như thế nào.

“Được rồi Tô Nhu, mặc kệ tên vô dụng đó đi. Nào Tiểu Cao, ăn thôi”, Trương Tinh Vũ gắp cho anh ta một cái đùi gà.

“Cảm ơn cô Trương”, Cao Lam mỉm cười.

“Ấy, đừng khách sáo”, Trương Tinh Vũ cười tươi như hoa: “Tiểu Cao, cô có điều muốn hỏi cháu”.

“Cô nói đi ạ”.

“Chuyện vừa rồi Lâm Chính nói…có phải là thật không? Cả người cháu là mười mấy triệu tệ à?”, Trương Tinh Vũ cẩn thận hỏi. Đây là điều mà Trương Tinh Vũ quan tâm…

Dứt lời, Tô Quảng bèn đặt đũa xuống nhìn Cao Lam.

“Mẹ ăn đi, sao lại hỏi những điều đó chứ?”, Tô Nhu tức giận.

Cao Lam cười bất lực: “Xin lỗi cô, cháu vốn không định mặc như thế này tới, nhưng quản gia nhà cháu nói hôm nay đi gặp người quan trọng nhất thì nên mặc trịnh trọng một chút”.

“Người quan trọng nhất sao? Quản gia à?”

Trương Tinh Vũ run rẩy, đôi mắt sáng rực. Từ câu nói này của Cao Lam bà tay đã nắm được rất nhiều thông tin quan trọng. Trương Tinh Vũ cố gắng giữ bình tĩnh và mỉm cười: “Tiểu Cao, nhà cháu làm gì?”

“Nhà cháu làm rất nhiều lĩnh vực, chủ yếu là bán linh kiện ô tô”, Cao Lam mỉm cười.

“Không tệ mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play