“Tất cả những giọt Lạc Linh Huyết này đều là may mắn bắt gặp. Yên tâm đi, sau này anh sẽ tìm cho em. Nhưng trước mắt anh cần 20 giọt trước đã nên chưa cho em được”, Lâm Chính cười bất lực.

“Anh muốn trở thành tiên thiên cương khu sao?”

“Đúng vậy…phải nhanh chóng đạt được!”

“Cần gấp vậy cơ à?”

“Ừm!”

“Tầm khi nào?”

“Có lẽ là trước đại hội?”, Lâm Chính điềm đạm nói

Lương Huyền Mi giật mình, nhìn chăm chăm Lâm Chính với vẻ kích động: “Lâm Chính, anh định đại diện cho nhà họ Lương tham gia đại hội sao? Vậy thì tốt quá. Nếu là như vậy thì chắc chắn nhà họ Lương sẽ khiến đại hội phải hết hồn”.

“Anh không đại diện cho ai cả mà đại diện cho chính mình”, Lâm Chính lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá.

Thuyền đi được nửa ngày thì tới cảng. Lúc này Mã Hải đã sắp xếp người tới đón anh. Sự việc của Lương Huyền Mi sau khi được giải quyết thì Lâm Chính đã nhờ người trên đảo để gọi cho Mã Hải, nói ông ta không cần tới trợ giúp nữa, ở cảng đợi là được rồi.

“Chủ tịch Lâm, cậu vất vả rồi”, Mã Hải dẫn đầu hai nhóm người cúi mình trước Lâm Chính.

“Ừm!”

“Sắp xếp máy bay chuyên dụng thêm vài vệ sĩ hộ tống em gái tôi về nhà họ Lương!”

“Em gái sao?”

“Là con gái của mẹ nuôi tôi”, Lâm Chính giải thích.

Mã Hải nghe thấy vậy lập tức hiểu ý và nói với những vệ sĩ bên cạnh: “Đi sắp xếp đi”.

“Vâng chủ tịch Mã”, vệ sĩ bên cạnh lập tức gật đầu.

“Anh không cùng em quay về Yên Kinh sao?”, Lương Huyền Mi vội vàng hỏi.

“Anh còn nhiều việc ở Giang Thành cần phải xử lý. Tạm thời không đi Yên Kinh được. Huyền Mi, liên quan tới thân phận của anh, anh hi vọng em giấu kỹ giúp anh. Tạm thời mẹ nuôi vẫn chưa biết gì. Em hiểu ý của anh chứ?”

Lương Huyền Mi giật mình: “Anh giỏi như vậy, tại sao lại không để họ biết?”.

“Trước đại hội, anh còn rất nhiều việc phải làm nên không thể để người khác biết thân phận của mình được. Như vậy sẽ bất lợi và làm hỏng kế hoạch của anh”.

“Em hiểu rồi. Anh yên tâm, em sẽ giữ kín”, Lương Huyền Mi gật đầu.

“Ngoan, mau về đi, rảnh anh sẽ tới Yên Kinh thăm em”, Lâm Chính xoa đầu Huyền Mi và mỉm cười.

Huyền Mi đỏ mặt, nhìn Lâm Chính như nhìn một thiên thần. Tim đập thình thịch. Mã Hải đích thân đưa Huyền Mi về Yên Kinh. Lâm Chính thì lấy lại hình dáng cũ, nói bảo vệ đưa về tập đoàn Duyệt Nhan.

Trời đã tối. Đã tới giờ cơm. Mấy ngày không gặp Tô Nhu, anh cảm thấy hơi nhớ cô. Tô Nhu có gửi tin nhắn hỏi đi đâu thì anh đều trả lời qua loa.

“Đến lúc về rồi”, Lâm Chính suy nghĩ, bước ra khỏi thang máy và sải bước đi về phía phòng của Tô Nhu

Nhưng đúng lúc anh gần tới phòng thì một người đàn ông đột nhiên lên tiếng bằng giọng vô cùng tình cảm.

“Tô Nhu ăn cơm thôi, thử tay nghề của tôi”.

“Được”, Tô Nhu mỉm cười và bước ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play